Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 345 :

Ngày đăng: 21:20 21/04/20


Edit: kaylee



Hạ Lan Phiêu vui mừng phấn chấn đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện trong phòng một mảnh u ám, mà Trần thái y và Tiêu Nhiên đều đang ở trong phòng. Trần thái y trên tay cầm một cái vải trắng vừa thay, sắc mặt có chút xám xịt, nhưng ngược lại Tiêu Nhiên không chút để ý nói: "Mù thì mù, thái y không cần tự trách."



"Vương, Vương Gia......"



"Đi xuống đi."



Trần thái y sửng sốt một lúc, khẽ thở dài một cái, hành lễ với Tiêu Nhiên sau đó lui ra. Hạ Lan Phiêu quan sát vẻ mặt của hai người, ngửi một phòng mùi thuốc, trong lòng biết bệnh này là Trần thái y cũng bó tay hết cách.



Nàng rất muốn gọi Hoa Mộ Dung tới chẩn bệnh vì Tiêu Nhiên, nhưng lúc này chính trị của Tề quốc đang ở thời buổi rối loạn, làm sao nàng nỡ lòng lại thêm gánh nặng trên đôi vai yếu đuối của Hoa Mộ Dung? Cho nên, nàng chỉ có thể đè xuống bi thống trong lòng, tận lực vui sướng nói với Tiêu Nhiên: "Vương Gia yên tâm, ta biết một vị thần y, đợi nàng xử lý tốt một vài chuyện thì có thể khám bệnh vì ngươi. Y thuật của nàng tốt hơn Trần thái y nhiều, nhất định có thể chữa khỏi hai mắt của ngươi."



"Như bây giờ cũng rất tốt." Tiêu Nhiên cười nhạt: "Mắt mặc dù không nhìn thấy, nhưng tâm có thể nhìn thấy rất nhiều thứ trước kia không nhìn thấy. Nói thí dụ như ngươi."



......



"Ta mang theo đồ chơi tốt đến cho ngươi nha." Hạ Lan Phiêu cười dời đi đề tài: "Nó ca hát rất êm tai, có muốn nghe một lần hay không?"



"Muốn."



"Tiểu Hôi ngoan, hát khúc cho Vương Gia." Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng vỗ ở trên người Dạ Oanh: "Nếu không ta không cho ngươi nước uống!"



Lão tử là Dạ Oanh, không phải nữ tử thanh lâu! Ai, thật là nương nhờ không đúng người......




Hạ Lan Phiêu có chút không cam nguyện đi đến bên cạnh Tiêu Nhiên, nhận lấy ly trà liền uống ừng ực ừng ực, chỉ cảm thấy cả người đều đầy mồ hôi, tinh thần cũng vô cùng thoải mái.



Khác với việc nuốt chửng của nàng, Tiêu Nhiên chỉ là nhàn nhạt phẩm trà, mà Tiểu Hôi thế mà lại đáng chết dừng ở đầu vai hắn, đầu duỗi vào cổ của Tiêu Nhiên bắt đầu làm nũng, làm Hạ Lan Phiêu nhìn mà lòng nổi giận.



"Tiểu Hôi, không cho quấy rầy Vương Gia! Mau cút xuống!"



Ngươi lại có thể làm nũng với Tiêu Nhiên không làm nũng với ta, rõ ràng là thời gian ta biết của ngươi dài hơn có được hay không! Chẳng lẽ ta làm người thất bại thành như vậy?



"Chiêm chiếp."



Tiểu Hôi sung sướng ca xướng, thái độ đối với Tiêu Nhiên càng thêm chân chó (nịnh nọt), chẳng quan tâm đến mệnh lệnh của Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu tức giận, vừa muốn đưa tay bắt đi Tiểu Hôi, lại nghe Tiêu Nhiên ôn hòa nói với con chim trên bả vai mình: "Xuống đây đi."



Tiểu Hôi lập tức ngoan ngoãn nhảy xuống.



......



Đây là chim gì! Thật là quá không có khí tiết rồi!



Hạ Lan Phiêu oán hận nhìn Tiểu Hôi của mình đang ra sức lấy lòng Tiêu Nhiên, lặng lẽ rút lông trên cánh nó, chọc Tiểu Hôi ‘oa oa’ kêu. Đang ở lúc trong lòng nàng cười trộm không ngừng, chỉ nghe Tiêu Nhiên nói với nàng: "Theo ta xuất phủ đi một chút được không?"



"Được." Hạ Lan Phiêu lập tức nói.