Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 348 :

Ngày đăng: 21:20 21/04/20


“Coi chừng bị lạnh.”



Tiêu Nhiên rốt cuộc là lo lắng thân thể của nàng, che dù cẩn thận đi ra ngoài. Hạ Lan Phiêu vừa thấy hắn đi lại, sợ hắn ngã xuống, vội vàng chạy tới dưới dù của hắn, mà Tiêu Nhiên đang ở trong đất tuyết lẳng lặng cầm dù giấy.



Bông tuyết dịu dàng mà nhẹ nhàng đánh vào trên dù, hai người bọn họ đang đứng ở trong đất tuyết, thời gian giống như vì đôi bích nhân này mà dừng lại. Hạ Lan Phiêu ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Nhiên, ngửi mùi thơm trên người của hắn, trái tim không khỏi nhảy lên. Mà Tiêu Nhiên nói với nàng: “Hạ Lan, sinh nhật vui vẻ.”



Sinh nhật vui vẻ? Chẳng lẽ hôm nay là sinh nhật của ta?



Mệt hắn còn nhớ rõ......



Hạ Lan Phiêu không tự chủ được nhớ tới sinh nhật mười sáu tuổi ở dưới trời hoa ở Giang Đô, lại nhìn tuyết trắng trước mắt, trong lòng nói không ra là cái tư vị gì. Nàng rất muốn cười, nước mắt lại không nhịn được mà rơi xuống.



Tiêu Nhiên nắm tay của nàng, lòng bàn tay nhiệt độ theo bàn tay nàng truyền vào nội tâm nàng, mà lòng của Hạ Lan Phiêu lại không nhịn được giật mình. Gương mặt của Tiêu Nhiên từ từ sát lại gần nàng, hương hoa sen trên người có thể ngửi rõ ràng. Hai mắt của Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn đôi môi dịu dàng của hắn, mặt sung huyết đỏ bừng, vội vàng rút tay ra khỏi tay của Tiêu Nhiên, tận lực vui sướng nói: “Sinh nhật ta Vương Gia chỉ đưa chút bông tuyết không mất tiền, cũng quá nhỏ mọn đi.”



“Vậy nàng muốn cái gì?”



“Đương nhiên là những thứ càng đắt càng tốt. Không bằng Vương Gia vì ta mở bảo khố của vương phủ, cho ta đi vào chọn đi.” Hạ Lan Phiêu vô liêm sỉ nói.



“Có thể.” Tiêu Nhiên sảng khoái đồng ý.



Hắn đồng ý có phải quá nhanh hay không......



“Hạ Lan, nếu hắn trở về tìm nàng, nàng sẽ như thế nào?” Tiêu Nhiên đột nhiên hỏi.



“Không cần nói người nọ được không?”
Ta lo lắng an nguy của hắn thật lâu, lại không nghĩ rằng hắn đã không bị thương chút nào trở về triều. Lo lắng nhiều ngày như vậy, đều trở thành một loại giễu cợt, mà ta mơ hồ lại cảm giác được hình như chính mình bị hắn trêu, cũng bị hắn từ bỏ.



Hắn cứ như vậy ném xuống ta rơi vách núi, cứ như vậy từ bỏ.



Lần nữa từ bỏ......



Không phải là ta không tiếp tục kéo tay của hắn nữa, mà là tay của hắn đã sớm buông ra.



Như vậy cũng tốt.



Ta nghĩ, ta cũng nên lần nữa tiếp tục cuộc sống —— bắt đầu cuộc sống cách xa hắn.



Tiêu Nhiên mắt không thấy, cần người chăm sóc, ta cũng rốt cuộc không đành lòng rời đi luôn. Cuộc sống yên tĩnh như vậy, có lẽ chính là ta muốn đi.



Huống chi, cảm giác ta đối với hắn không giống trước kia......



Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là Mai Khai Nhị Độ (*)?



(*) Mai Khai Nhị Độ (nguyên văn 梅开二度): bắt nguồn từ vở kịch “Mai Nhị Độ”, ý nói bị sự thành tâm làm cảm động nên kết duyên phu thê (các bạn có thể tìm hiểu thêm trên gg)



Để cho ta vì chính mình sống một lần đi......



“Tiêu Nhiên, ta đồng ý với ngươi.” Hạ Lan Phiêu nhẹ nói: “Nếu ngươi không ngại ta sớm không còn thân trong sạch, ta sẽ nỗ lực yêu ngươi, cũng sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”