Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 351 :
Ngày đăng: 21:20 21/04/20
Editor: Hạ Tiểu Phong
Cuối cùng ngày thành thân với Tiêu Nhiên cũng gần ngay trước mắt.
Mặc dù trước kia Hạ Lan Phiêu đối với Tiêu Nhiên có chút mập mờ không rõ, nhưng nàng ở trong vương phủ hơn một tháng mới chính thức hiểu rõ Tiêu Nhiên, đối với hắn động chút tình cảm.
Tiêu Nhiên cho nàng cảm giác yên bình và ấm áp, lúc ở với hắn chưa bao giờ nàng có cảm giác an toàn, mà sự dịu dàng chăm sóc của hắn làm nàng không thể không chìm đắm trong đó. Mặc dù lúc đồng ý thành thân với hắn, tình cảm hơn phân nữa là do sự đồng tình, nhưng thời gian Hạ Lan Phiêu và Tiêu Nhiên tiếp xúc ngày càng dài, thì càng thích sự dịu dàng như nước của nam tử này.
Có lẽ, cũng chỉ có hắn mới có thể cho nàng một cuộc sống nàng muốn!
Những chuyện khác không cần nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới.....
Ngày mai sẽ diễn ra lễ thành thân.
Theo phong tục, Hạ Lan Phiêu vốn nên ở ngoài phủ, được Tiêu Nhiên đến rước dâu đón vào vương phủ, nhưng Hạ Lan Phiêu phiền nhất chính là những loại hình thức này, vẫn là ở trong căn phòng của chính mình, chỉ là dán chút chữ "囍" ( Hỷ) trong phòng, làm thành nhà mẹ đẻ của mình.
Đối mặt với hôn lễ sắp đến, lòng của nàng rốt cuộc cũng khẩn trương. Dưới ánh nến, tay của nàng chậm rãi vuốt ve cảm nhận hỷ phục mềm mại đỏ thẩm, không ngờ nàng ở trong thế giới này lại có điều quan trong nhất của đời mình, cũng là một hôn lễ duy nhất, không ngờ người đó chính là Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên...... Trước kia chàng đã từng vươn tay ra với ta, mà ta lại cố chấp đi theo một nam tử bạc tình, hại mình thương tích khắp người. Không ngờ việc đời khó liệu, ta đi một vòng, cuối cùng chốn về vẫn là ở bên cạnh chàng. Có lẽ đây chính là cái gọi duyên phận.
Nàng vốn cho rằng tờ giấy chỉ là lá thư đe dọa nhàm chán của ai đó, lại không nghĩ rằng bức thư xa lạ đó cho nàng biết rằng Tề quốc xảy ra chuyện —— Hoa Thác mất tích, Tề vương giận dữ, tuyên chiến với các nước phía Đông. Nàng biết ngoài mặt Mộ Dung lạnh nhạt với Hoa Thác là vì nàng không bỏ được đoạn tình cảm trước kia mình từng có, nhưng trong lòng nàng, Thác nhi có địa vị không ai sánh bằng. Tất cả chứng cớ cũng cho rằng Hoa Thác bị Lãnh Phi Tuyệt bắt đi, cũng không trách được Mộ Dung sẽ tức giận.
Nhưng mà, rốt cuộc Lãnh Phi Tuyệt muốn hài tử hay là muốn một lần nữa dụ dỗ Mộ Dung tự chui đàu vào lưới? Nàng vạn lần không thể bối rối!
Mặc kệ lá thư này là thật hay giả, ta cũng phải trở về Tề quốc! Có lẽ nên nói cho Tiêu Nhiên biết sự thật, sau đó bồi tội thôi......
Hạ Lan Phiêu nghĩ, vội vàng đứng dậy, đi đến phòng của Tiêu Nhiên. Mặc dù nam nữ chưa lập gia định gặp mặt nhau đêm trước ngày cưới sẽ có điềm xấu, nhưng đám thị vệ của Tiêu Nhiên nhìn thấy người tới là Vương phi tương lai Hạ Lan Phiêu, cũng tự động cho qua. Một thị nữ cười hì hì nhìn Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt mập mờ nói: "Hạ Lan cô nương, Vương Gia vừa ngủ, người có lời gì muốn nô tài truyền lời hay không?"
"Không cần, ta tìm Vương Gia có việc gấp."
"Cô nương, mời vào."
"Đa tạ."
Hạ Lan Phiêu khẽ gật đầu với thị nữ kia, liền đi thẳng đến phòng Tiêu Nhiên. Nhưng mà, nàng còn chưa kịp gõ cửa, lại nghe thấy trong phòng có một giọng nữ đáng yêu nói: "Công tử, người nhọc lòng giả trang thành An Vương như vậy, chính là vì cưới nàng sao? Hay là nói, người muốn biết rốt cuộc trong quyển sách kia viết gì?"
Hạ Lan Phiêu ngây ngẩn cả người.