Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 3 : Diễm ngộ ở đầm sen
Ngày đăng: 21:18 21/04/20
Thời gian một ngày đêm trôi qua.
An Vương Tiêu Nhiên đặc biệt tặng kim sang dược cho Hạ Lan Phiêu, nó cực kỳ hiệu nghiệm, bôi lên người mát rười rượi, đến cả mấy vết sẹo cũng không còn lưu lại. Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng vuốt ve bình thuốc bằng vàng, nhớ tới khuôn mặt lúc nào cũng mỉm cười của Tiêu Nhiên, trong lòng dần dần nảy sinh sự biết ơn.
An Vương đúng là người tốt! Nếu như không phải anh ta xin tha cho cô, chắc là cô đã bị đánh chết rồi…
Tiêu Mặc chết tiệt! Sao hắn có thể nhẫn tâm như thế? Hạ Lan Phiêu, rốt cục vì sao cô cứ phải lao đầu vào chỗ chết? Cô thì sảng khoái rồi, nhưng cô có biết chăng tai vạ của cô tôi phải gánh chịu? Ôi…
“Nương nương, xin mời dùng bữa.” Tử Vi cẩn thận lấy ra một hộp cơm, đem đặt lên bàn.
“Lại là cháo loãng?” Hạ Lan Phiêu chau mày.
Trải qua nửa tháng tĩnh dưỡng, vết thương của nàng đã đỡ nhiều, nhưng đãi ngộ dành cho nàng thật khiến người ta căm tức. Tuy bảo nàng là hoàng hậu, nhưng nàng hầu như chả được động đến cơm nóng canh ngọt, ngay cả nước tắm cũng rất lạnh lẽo.
Ôi, trong truyện hoàng hậu toàn là cẩm y ngọc thực hô phong hoán vũ mà, tại sao nàng lại xui xẻo thế này? Đã thế dung mạo của nàng… T___T
Hạ Lan Phiêu ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào cô gái thanh tú nhưng chưa thể gọi là xinh đẹp trong gương, trong lòng thật có chút buồn bực.
Cô gái trong gương, thoạt nhìn chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi, tóc dài như tơ, tướng mạo bình phàm, chỉ có đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại, vô cùng linh động. Hạ Lan Phiêu đờ đẫn nhìn vào khuôn mặt quá đỗi quen thuộc trong gương, miệng chậm rãi thốt lên một chữ —— Khốn!
Khốn kiếp, tại sao nàng xuyên qua rồi mà dung mạo vẫn không hề thay đổi? Theo định luật bất biến của xuyên không thì chẳng phải là phải biến thành một đại mỹ nhân tuyệt thế sao? Khuôn mặt, vẫn là cái mặt nàng quen nhìn hai mươi năm nay rồi, chỉ là so với nàng ngày trước trẻ hơn chút, vóc người cũng nhỏ hơn chút thôi! Xem ra còn không đẹp bằng cái cô Thục phi đanh đá chua ngoa kia.
Trời ơi, con muốn làm mỹ nữ cơ! Sao ngài lại không thành toàn cho cái nguyện vọng nhỏ nhoi đó của con? ;______;
Trong mấy ngày ở Phượng Minh Cung này, Hạ Lan Phiêu đã biết được thân thế của bản thân, cũng nắm được tình hình trong cung —— triều đại cô đang ở hiện giờ, là triều đình Đại Chu không hề được ghi chép trong lịch sử.
Gã đàn ông mặc y phục hồng Tiêu Mặc lần trước nàng gặp ở ngự hoa viên chính là đương kim hoàng đế thứ mười của triều Đại Chu năm nay hai mươi lăm tuổi, người mặc áo vàng Tiêu Nhiên là hoàng thúc của y, chỉ lớn hơn y một tuổi. Còn nhà mẹ đẻ của cô —— Hạ Lan gia chính là gia tộc có quyền thế nhất ở kinh thành.
Hạ Lan gia là thân thích của thái hậu đương triều, quyền khuynh triều dã, nắm giữ ba phần tư binh quyền cả nước, ngay đến tiên hoàng Bình Đế cũng phải kiêng kỵ vài phần. Mà vị thái hậu kia đã xuất cung đi lễ phật kia, chính là chỗ dựa duy nhất của Hạ Lan Phiêu trong cung. Vị thái hậu này cũng không phải mẹ ruột của hoàng đế, quan hệ với hoàng đế cũng rất lạnh nhạt. Nếu không phải e ngại phần quyền lực to lớn bà ta nắm trong tay, có lẽ hoàng đế đã cuốn gói bà ta và Hạ Lan Phiêu đem tống vào lãnh cung rồi.
Hai năm trước, tiên hoàng Tiêu Vân băng hà. Ngoài dự đoán của mọi người, trong di chiếu của ông ta ngoài việc nhường ngôi cho con trưởng Tiêu Mặc ra, còn đặc biệt đề cập đến việc cho Hạ Lan Phiêu lên ngôi hoàng hậu, cùng nhà Hạ Lan vĩnh viễn kết mối giao hảo Tần Tấn*.
(*) Giao hảo Tần Tấn: chỉ mối quan hệ bang giao tốt đẹp duy trì sự liên kết giữa hai thế lực thông qua cuộc hôn nhân chính trị.
Không ai biết vì sao trước khi chết ông ta lại lập con gái nhà Hạ Lan công cao át chủ lên làm hoàng hậu một nước, càng không ai biết vì sao ông ta lại không chọn đứa con dòng chính Hạ Lan Mẫn mà là Hạ Lan Phiêu, con gái do một tiểu thiếp sinh ra, nhưng mọi người cũng chỉ có thể tuân theo di mệnh của hoàng đế. Ấy vậy mà tất cả càng thật không ngờ, nhị tiểu thư Hạ Lan Phiêu của Hạ Lan gia luôn luôn trầm mặc ít nói sau khi biết bản thân sắp làm hoàng hậu, tính cách cũng thay đổi hoàn toàn.
Nàng của trước kia, chỉ biết vâng lời mẹ mình sống nhẫn nhịn qua ngày, nhưng sau khi nàng biết được thân phận tôn quý của bản thân, chỉ cần lúc nào có cơ hội là chuồn ra khỏi phủ. Nàng dụ dỗ con em quan chức ngẫu nhiên gặp mặt, đi sòng bạc cá cược náo loạn, thậm chí đến thanh lâu, bao dưỡng nam sủng… DDLQĐ. Vì vậy, nàng ở kinh thành thật sự có thể coi như mang tiếng xấu, nhưng Tiêu Mặc không hiểu vì sao lại đối với việc này giả câm vờ điếc, còn lấy nàng làm hoàng hậu.
********************
“Ngươi thật là nhẫn tâm. Nàng ấy tốt xấu gì vẫn là hoàng hậu.”
“Hoàng hậu hạ tiện, dám cắm sừng lên đầu ta?” Tiêu Mặc cười lạnh: “A Nhiên, thúc nên chú ý cẩn thận, không thì nàng ta sẽ dụ dỗ thúc.”
“Hình như ngươi đang ghen?”
“Ghen? Với nàng ta?” Tiêu Mặc lạnh lùng cười, hạ thật mạnh con cờ trắng xuống: “Thúc biết rõ, nàng ta chỉ là một quân cờ mà thôi ——là quân cờ của Hạ Lan Thụy, cũng là quân cờ của ta… Nếu như nàng ta ngoan ngoãn nghe lời, có thể ta sẽ cho nàng ta toàn thây, nhưng nàng ta bôi nhọ ta như vậy sẽ chỉ làm nàng ta chết nhanh hơn.”
“Ngươi thật là nhẫn tâm.”
“Nữ nhân, chỉ là thứ lệ thuộc kẻ mạnh, là đồ chơi của chúng ta thôi. Còn nữa, ta thắng.” Tiêu Mặc ngẩng đầu lên, tươi cười rung động lòng người, nhưng lại khiến cho người ta không thể nào đoán biết…
Đêm khuya.
Tiêu Mặc nhẹ nhàng đẩy một cánh cổng cũ nát không chịu nổi ra, chậm rãi đi vào một gian phòng đầy bụi và hôi thối. Hắn lẳng lặng nhìn bóng hình bị xích sắt trói trong phòng kia, đi về phía nàng. Tay hắn, cẩn thận tỉ mỉ vén mớ tóc rối bời che ở trước trán người bị cầm tù, trói buộc ấy, ánh mắt ôn nhu tột cùng.
Người kia, cũng nhắm mắt lại, hưởng thụ cái vuốt ve của Tiêu Mặc, trên khuôn mặt chằng chịt vết thương lộ ra chút nét cười ấm áp. Một giây sau, nàng đột nhiên lấy từ trong lòng ra chiếc xương cá đã được mài cho sắc bén, giấu sẵn từ lâu, đâm thật mạnh vào bụng Tiêu Mặc…
Phượng Minh cung.
Tổn thương do roi quất của Hạ Lan Phiêu đã lành, chỉ để lại trên lưng vết sẹo nhàn nhạt. Việc nàng bị thương dường như không gợi ra sự chú ý của bất kỳ ai, chỉ có thái hậu ở xa ngoài cung sai người mang đến cho nàng ít thuốc bổ, khiến cho Hạ Lan Phiêu đối với thế lực rộng lớn của thái hậu âm thầm nảy sinh một chút phòng bị.
Nổi bật trong tầm mắt nàng, là một mảnh mênh mông vô bờ của đầm sen. Lá sen xanh biếc, hoa sen hồng nhạt, dưới ánh trăng chiếu rọi đều phát sáng lấp lánh, mà mùi hương mê người đã phá lệ thơm nồng trong bóng đêm.
Đẹp quá. Trước đây có vào bắt cá rồi, cũng không để ý thấy đầm đầy hoa sen. Lại nói, hoàng đế lão nhi thật là biết hưởng thụ… Hừ, hôm nay nàng nhất định phải lạt thủ tồi hoa, báo lại mối thù hắn phạt roi nàng.
Hạ Lan Phiêu nhớ tới đòn roi Tiêu Mặc cho nàng, ngược đãi nàng tàn nhẫn thì giận không chỗ phát tiết. Nàng đi tới bên cạnh đầm sen, lửa giận chất đầy ngắt đi một nắm hoa sen, còn coi hoa sen như cái cổ mảnh khảnh của Tiêu Mặc, chỉ thấy ngay lập tức hả giận đi nhiều. Nhưng trong khoảnh khắc nàng đang ngắt hoa sen, nàng đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu rên. Tiếng động ấy, mặc dù yếu ớt, nghe lại có vẻ đau đớn cùng cực, trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt dọa người.
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ… Hoa sen này thành tinh rồi, có thể rên rỉ?
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, vừa lo sợ thấp thỏm vừa hái một đóa sen, nhưng không hề nghe được tiếng rên rỉ vừa nãy. Nàng lặng lẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng lau chùi mồ hôi hột trên trán, cười thầm bản thân nhát gan, lại để chính mình hại mình.
“Đừng…”
Đúng lúc này, tiếng rên rỉ lại phát ra. Nàng theo thanh âm, theo dấu máu trên mặt đất, ở cách đó không xa phát hiện một người đàn ông đang ôm ngực ngã ở bên cạnh đầm sen, nhìn qua đúng là bị trọng thương. Mà khi nàng đang đến gần, nhìn thấy khuôn mặt hắn, nàng nghe được tiếng đóa hoa nứt gãy.
Một nam nhân quá… quá đẹp trai. Người nam nhân trước mặt, mặc hồng y, yếu đuối nằm bên đầm sen. Sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, tóc đen dài rối loạn xõa tung trên đầu vai. Lông mi rất dài, cái mũi cao thẳng, môi hơi mỏng lại nhạt không còn chút màu sắc. Trong đêm đen, môi hắn hơi nhếch lên, cả người cũng tản mát ra hương sen nhàn nhạt. . Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn hắn ta, chỉ thấy cả người cứng lại, cũng quên cả hít thở, rồi cuối cùng nàng cũng nhận ra nam nhân này là ai.
Tiêu Mặc… Sao lại là hắn. Sao hắn lại mê man ở bên đầm sen. Ông trời chứng giám, thật sự không phải nàng làm. Không phải nàng đánh ngất hắn. Sao nàng lại xui xẻo thế này?