Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 356 :
Ngày đăng: 21:20 21/04/20
Edit: kaylee
"Hả?"
Trần thái y bắt đầu giả bộ ngu.
"Hả cái đầu quỷ! Là ông tự nói ‘ lại phát tác ’ rồi, nhìn thấy Hoàng Thượng không chẩn mạch ghim kim lên trên người của hắn, không phải bệnh cũ mà nói ông cũng sẽ không như thế! Nói, rốt cuộc Hoàng Thượng có bệnh gì?"
Hỏng bét! Lúc nào thì nương nương thông minh như vậy rồi hả? Mà ta chết cũng không thể nói!
Trần thái y tự hối hận lỡ lời, cắn chặt môi không đáp, một bộ dáng thấy chết không sờn.
"Nói cho ta biết."
"Cái đó, cái đó......"
"Ông không nói cho ta biết ta sẽ cạo sạch bộ râu của ông."
"Nương nương......"
"Ơ, hiện tại biết ta là ‘ nương nương ’ rồi hả? Ông không nói cho ta biết ta sẽ hô lên ‘ vô lễ ’, một mực chắc chắn ông đùa giỡn ta —— tính khí của Hoàng Thượng ông cũng biết." Hạ Lan Phiêu âm hiểm cười nói.
"Nương nương!" Trần thái y lần này là thật sợ: "Nương nương muốn biết gì trực tiếp hỏi ta là được, cần gì tự hủy danh dự như vậy?"
"Ta vốn là không có danh dự gì, còn nói cái gì phá hủy không phá hủy. Rốt cuộc ông có nói hay không?"
Hạ Lan Phiêu nói xong, bình tĩnh rời đi, một đường vững vàng đi, cho đến khi đi vào trong phòng mới bắt đầu khóc. Nàng vùi đầu ở trong chăn, không để cho bất luận kẻ nào nghe được tiếng khóc của mình, cho đến khi cảm thấy khó thở mới đưa đầu ra ngoài. Nàng há miệng to hô hấp, lau khô nước mắt, dùng nước lạnh rửa mặt mình, tinh thần cũng theo đó rung lên. Nàng soi gương tỉ mỉ trang điểm, dùng son phấn trang điểm làm cho sắc mặt của mình vô cùng tươi đẹp, cũng đem mình ăn mặc hoa lệ tôn sùng.
Trời đã sáng.
Bọn thị nữ cho dù không muốn, nhưng vẫn là y theo lệ thường phía trước đứng dậy hầu hạ Hạ Lan Phiêu. Nhưng khi họ đẩy cửa tiến vào, lại kinh ngạc phát hiện Hạ Lan cô nương đã ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, mặt nghiêm trang, xinh đẹp, đoan chính thanh nhã làm cho người ta không thể nhìn thẳng, so sánh với cô nương vân đạm phong khinh, không thích trang điểm trước kia quả thật là hai người khác nhau.
Họ nhìn nhau một cái, có chút kinh ngạc cúi đầu đứng, mà Hạ Lan Phiêu trầm ổn nói: "Các ngươi là thiếp thân thị nữ Hoàng Thượng đưa cho ta, từng cử động của ta các ngươi sẽ báo cáo không sót cho Hoàng Thượng đi."
"Nô tài không dám!" Những thị nữ kia cũng quỳ xuống.
"Các ngươi yên tâm, ta cũng không phải hưng sư vấn tội. Ta để cho các ngươi đi đến, hi vọng các ngươi theo ta diễn một tuồng kịch."
"Cô nương......"
"Nói cho Hoàng Thượng ta đã đi, sau đó lui ra, bất luận kẻ nào cũng không được nhiều lời. Đều biết sao?"
"Đây, đây không phải là tội khi quân......"
"Hoàng Thượng tức giận tự nhiên có thể giết các ngươi, nhưng ta tức giận cũng là có thể giết." Hạ Lan Phiêu đùa bỡn trâm cài tóc, lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi làm theo sự phân phó của ta, bảo đảm các ngươi không có việc gì, nhưng nếu các ngươi không nghe mệnh lệnh ta, hiện tại ta có thể xử tử các ngươi, các ngươi có tin hay không? Ta chưa có quên, giày của ta là bị người nào động tay chân, như thế nào lại từ trên băng ngã xuống!"
"Nô tỳ nguyện ý!" Nhóm thị nữ kia cuống quít nói.
"À...... Đi đi."