Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 365 :

Ngày đăng: 21:20 21/04/20


Edit: kaylee



Nàng trở lại. 



Ta gạt A Mặc đi Long Tiếu điện dò xét lai lịch của nàng, nàng có chút bối rối, có chút đau lòng, lại có chút buồn bã nhìn ta, mặc dù khuôn mặt thay đổi, đôi mắt kia vẫn là xinh đẹp, trong suốt ta quen thuộc nhất.



Từ khoảng cách gần thấy cặp mắt kia của nàng, ta biết ngay nàng thật trở lại.



Rốt cuộc ta cũng hiểu tại sao A Mặc vì một nữ tử mà rời cung. Hạ Lan là tồn tại duy nhất có thể dao động A Mặc, hắn đã từng muốn ra tay hủy diệt nhược điểm duy nhất của mình, nhưng tất cả mọi người đều biết sau khi mất đi cái "Nhược điểm" này A Mặc trải qua dạng cuộc sống gì. Rốt cuộc hắn tìm về một khối thiếu sót kia của mình, ta chúc mừng hắn.



Nhưng mà, lại bị hắn nhanh chân đến trước rồi sao...... Nếu như tìm được nàng trước, người đứng ở trước mặt của nàng trước là ta, lại biết như thế nào?



Ngươi sẽ yêu mến ta sao?



Ha ha, ta biết rõ đây chỉ là một phỏng đoán nhàm chán mà thôi......



Chỉ cần ngươi trở lại là tốt rồi.



Nhưng mà, trong lòng chắc chắn sẽ có chút không cam tâm đấy......



"Hạ Lan, A Mặc còn phải làm phiền ngươi chăm sóc nhiều hơn." Tiêu Nhiên bình tĩnh nói: "Nếu trở lại, cũng không cần rời đi hắn, cũng không cần khiến mọi người đau lòng."



"Ta biết rõ. Thật xin lỗi, Tiêu Nhiên."
"...... Tốt."



Tiêu Mặc mặc cho Hạ Lan Phiêu lôi kéo tay của hắn đi tới cạnh ôn tuyền. Ôn tuyền trong Cam Tuyền cung vẫn là hoa mỹ giống trước kia, đáy ôn tuyền làm bằng bạch ngọc có khắc một đóa hoa sen nở rộ tuyệt đẹp, hoa sen ở trong dòng nước trong suốt vô cùng rõ ràng, giống như trong nước phát ra hương thơm nhàn nhạt.



Hai vòi phun hình rồng, hình Phượng rót nước suối ấm áp vào trong ao từ phương hướng khác nhau, tiếng nước chảy róc rách giống như khúc nhạc xinh đẹp nhất. Nhưng mà, Hạ Lan Phiêu không gấp đi tắm, mà là lôi kéo Tiêu Mặc ngồi trên chiếu da chồn trên bờ ôn tuyền. Nàng cầm một cái chén nhỏ bạch ngọc trên bàn bày, đưa chén đến bên miệng Tiêu Mặc, sau đó nói: "Mặc Mặc. Ta đã chuẩn bị canh hạt sen cho chàng, chàng nếm thử một chút đi."



"Đa tạ." Tiêu Mặc cố nén khó chịu trên người nói: "Hạ Lan, làm sao nàng còn không có nghỉ ngơi? Nàng tìm ta đến chỗ này rốt cuộc là vì cái gì?"



"Ấy da, người ta muốn đợi chàng chứ sao." Hạ Lan Phiêu cười đưa canh hạt sen ngọt ngấy đến trong miệng của Tiêu Mặc: "Hoàng Thượng khổ cực như vậy, ta chỉ muốn phục vụ cẩn thận, ha ha ha."



"À......"



Tiêu Mặc cũng cười, nhưng nụ cười rốt cuộc có chút gượng gạo.



"Tiểu Mặc Mặc, đôi mắt của chàng không tiện, để ta cởi quần áo giúp chàng đi."



"Hạ Lan, rốt cuộc nàng thế nào?"



"Ít nói nhảm!" Hạ Lan Phiêu trừng mắt, sau đó lúm đồng tiền như hoa, lại mềm mại nói: "Lại nói, người ta chỉ là tản bộ với chàng á..., giúp chàng mặc quần áo á..., phục vụ chàng ăn cơm, rửa mặt á..., cũng không có phục vụ chàng tắm rửa, thật là làm không chu đáo. Chàng vì ta phân phát hậu cung, ta tự nhiên cũng muốn dịu dàng săn sóc chàng mới đúng, nhắm mắt lại, xem xem tay nghề đấm bóp của ta."



Hạ Lan Phiêu nói xong, duỗi tay vào trong áo của Tiêu Mặc, tìm đúng cổ của hắn, nghiêm túc xoa bóp. Vừa bắt đầu thân thể của Tiêu Mặc có chút cứng ngắc, nhưng ở dưới tay nhỏ bé mềm mại của Hạ Lan Phiêu vuốt ve nặng nhẹ thích hợp mà từ từ buông lỏng, buông lỏng rất nhiều. Hắn nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ "Dịu dàng" bỗng nhiên xuất hiện của Hạ Lan Phiêu, lại đột nhiên cảm thấy một lực đẩy khổng lồ vọt tới.