Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 368 :
Ngày đăng: 21:21 21/04/20
Edit: kaylee
"Hoàng Thượng, nương nương xuất cung rồi."
Trong đại điện to lớn, giọng nói của Lý Trưởng có vẻ cực kỳ trống trải, to rõ. Hắn có chút chột dạ nhìn Hoàng Thượng thân ở vị trí trên cao, nhìn An vương gia đứng ở bên cạnh Hoàng Thượng, trong lòng đang âm thầm oán trách tại sao chuyện như vậy lại do hắn báo cáo với Hoàng Thượng. Nhưng mà, có vẻ Hoàng Thượng cũng không tức giận, chỉ là cười nói với Vương Gia: "Hoàng thúc, Trẫm thắng."
"Đúng vậy, Hoàng Thượng vẫn luôn thắng ta một bậc." Tiêu Nhiên có chút buồn bực móc ra ngân phiếu từ trong ngực: "Tiểu nha đầu Hạ Lan này thật đúng là chuồn êm xuất cung rồi...... Chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng không lo lắng sao?"
"Trẫm tin tưởng nàng có thể bình an đi tới. Nếu nàng không có động tác đối với việc Tề vương qua đời, chỉ là khóc thút thít là xong việc mà nói, nàng cũng không phải là Hạ Lan rồi."
Ngươi cứ giả vờ đi......
Nếu ngươi thật không quan tâm, làm sao sẽ để người hầu cận của ngươi âm thầm bảo vệ Tiểu Hạ Lan?
Ngươi cứ làm bộ như mình rộng rãi lạnh nhạt đi......
"Đúng vậy......" Tiêu Nhiên mỉm cười phụ họa, ánh mắt nhưng là có chút đùa giỡn: "Hạ Lan vẫn luôn thiện tâm như vậy."
"Một nữ tử có thể đơn thuần, thiện tâm, nhưng Nhất Quốc Chi Hậu (Hoàng Hậu một nước) không thể như thế. Nữ tử có thể đứng ở bên cạnh Trẫm, cùng Trẫm nắm giữ giang sơn phải kiên cường, thông tuệ, có đủ năng lực để tự vệ —— nàng không thể trở thành nhược điểm của Trẫm, phải là đồng bạn và đồng minh của Trẫm. Nữ nhân như vậy mới có thể là Hoàng Hậu của Trẫm."
"Cho nên Hoàng Thượng cố ý dung túng Hạ Lan trở về Tề quốc?"
"Trước kia Trẫm bảo vệ Hạ Lan, cưng chiều quá mức, ngược lại át chế sự trưởng thành của nàng...... Là Trẫm không phải năm năm rồi, nàng đã không phải là tiểu cô nương non nớt ban đầu đó, cũng nên biết trách nhiệm trên người mình —— đây là trách nhiệm nàng không cách nào trốn tránh. Chuyện nàng muốn làm, Trẫm để cho nàng buông tay đi làm, lần này cũng là rèn luyện tốt nhất đối với nàng."
"Hoàng Thượng chịu?" Tiêu Nhiên cười nhạt nói: "Thật cam lòng đưa nàng đến...... Trong tay tình địch của mình?"
"Nàng là của Trẫm." Tiêu Nhiên ngạo nghễ nói: "Hạc Minh ở cùng với nàng năm năm cũng không thể lấy được nàng, chẳng lẽ Trẫm cần kiêng kỵ nam sủng vô dụng như vậy?"
Trải qua mười ngày đi đường, gặp được một chút ám sát hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm), rốt cuộc Hạ Lan Phiêu cũng đặt chân lên quốc thổ của Đại Tề.
Có thể là vì thời buổi chính xử rối loạn, bây giờ Tề quốc lục soát rất là nghiêm khắc với người vào thành, Hạ Lan Phiêu tốn không ít tiền bạc mới có thể vào thành. Nàng vừa vào thành, đã phát hiện trên đường phố từng tụ tập đầy tiểu thương tràn đầy binh lính mặc các loại trang phục nhà binh, vẻ mặt của mọi người nghiêm túc, đề phòng.
Làm sao bây giờ đây? Là hồi cung, hay là......
Không bằng tìm Hạc Minh trước đi.
Tìm Hạc Minh trước, lấp no bụng trước tốt hơn.
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, đi tới Ngọc Minh trai nhà mình. Nhưng mà, nàng còn chưa tới trước Ngọc Minh trai, đã nhìn thấy một số người mặc trang phục binh lính của phiên vương vây quanh Ngọc Minh trai. Lông mày của nàng không tự chủ nhíu lại, muốn đi vào bên trong, thế nhưng có binh lính lập tức nhắm ngay trường mâu vào nàng.
"Nữ nhân, cút ngay! Hôm nay nơi này được Trần vương gia bao trọn, ngươi không vào được!"
"Thật sao?" Hạ Lan Phiêu cười lạnh: "Theo ta được biết, Ngọc Minh trai là dân chúng mở, ra nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ có thể đi vào một nhã gian, ngay cả Hoàng Thượng tới cũng không thể bao trọn! Không biết làm sao Vương Gia của các ngươi lại có thể như thế?"
"Càn rỡ!" Binh lính cũng nổi giận: "Phụ nhân từ đâu tới lại dám chửi bới Vương Gia? Ngươi thật là không muốn sống nữa!"
"Ta......"
Hạ Lan Phiêu biết rõ lúc này không phải lúc dây dưa với bọn họ, nhưng vừa nhìn thấy tâm huyết của mình bị người cưỡng chiếm, vẫn là nhịn không được lên tiếng châm chọc. Thật ra thì, lời của nàng vừa ra khỏi miệng đã hối hận, nhưng cũng không thể nhận trở về, chỉ có thể trơ mắt nhìn binh lính tức giận đi tới phía mình, ép buộc mình làm ra dáng vẻ cao ngạo, không sợ hãi. Nhưng nàng rốt cuộc nhớ tới, bây giờ thân phận của nàng chỉ là một dân chúng dám can đảm chống đối vương gia, cũng không phải Vương Hậu của Tề quốc —— cho dù nàng bị binh lính giết ở chỗ này, cũng sẽ không đưa tới bất kỳ gợn sóng nào.
"Ngươi dám can đảm vũ nhục Vương Gia, tội đáng chết!" Một thanh đao sáng loáng đột nhiên đâm thẳng đến cổ họng của nàng: "Chịu chết đi!"
Lần này, Hạ Lan Phiêu mới cảm nhận được rõ ràng tư vị của tử vong.