Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 380 :

Ngày đăng: 21:21 21/04/20


Edit: kaylee



Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng nói, mặt mũi bình tĩnh, nhưng trong mắt tràn đầy đau thương. Thương Nguyệt nhìn nàng trầm mặc mà ưu thương, chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, một loại tâm tình đau thương mà rối rắm tràn ngập toàn thân.



Tay của hắn khẽ run, rất muốn vuốt ve bả vai yếu ớt rồi lại vạm vỡ hơn bất cứ ai của nữ tử, nhưng bởi vì ngượng ngùng và âm thầm sợ hãi mà chậm chạp không có ra tay.



"Thương Nguyệt...... Nhớ phải biết quý trọng nữ tử thật tâm thích, phải bảo vệ nàng, không làm cho nàng bị thương. Nữ hài tử nhìn có vẻ nhu nhược, cũng nhìn có vẻ kiên cường, nhưng nội tâm các nàng đều cần người bảo vệ......"



"Vậy còn ngươi? Ngươi cần người bảo vệ sao?"



"Ta...... Trước kia ta muốn một bạch mã hoàng tử xuất hiện giúp ta, dẫn ta rời đi cái vận mệnh bi thảm này, nhưng bây giờ ta đã không hề nằm mơ nữa, đã tìm được người ta muốn bảo vệ. Ta, muốn bằng hai tay của ta bảo vệ người quan trọng đối với ta, bảo vệ bọn họ không bị thương tổn. Dù là...... Trên tay của ta dính đầy máu tươi......"



Dù là quen đối mặt với tử vong (cái chết), nhưng tự tay đâm chủy thủ vào bụng của người khác mang tới cảm giác khác thường và cảm giác chán ghét thật sâu cũng là khó có thể loại trừ. Ở dưới ánh trăng tay của Hạ Lan Phiêu có vẻ cực kỳ trắng noãn, vết máu phía trên đã sớm rửa sạch, nhưng nàng cảm thấy vết máu trên tay của nàng cả đời không cách nào rửa sạch. Là nàng, tự tay đâm chủy thủ vào bụng của Lãnh Phi Tuyệt......



Rõ ràng đạt tới mục đích, tại sao phải không vui, tại sao phải đau thương?



Rốt cuộc là tại sao......



"Hạ Lan, ngươi khóc?"



"Không có."




"Trừ bọn ngươi ra, còn ai có thể chứng minh cả đêm các ngươi ở ngoài trướng?"



"Cái này ta không có chú ý...... Hạc Minh, thế nào? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta sao?" Hạ Lan Phiêu không thể tin hỏi.



"Trong lời nói của ngươi tràn đầy đồng tình với Lãnh Phi Tuyệt, đêm qua hành tung không rõ, lại có người chỉ ra ngươi giết người, cướp ngục, ta không thể không xử lý công bằng."



"Hạc Minh ngươi điên rồi sao? Tại sao ta phải cứu Lãnh Phi Tuyệt? Hắn là ta bắt lại!"



"Chẳng lẽ mạt tướng vu oan cho Vương Hậu?" Tướng Quân kia bi phẫn (đau lòng tức giận) nói: "Hai mắt của mạt tướng không có mù, mạt tướng nhìn rõ ràng! Năm mươi huynh đệ...... Năm mươi huynh đệ đều bị giết! Vương Hậu, trên tay ngươi và tiểu thiếu gia cũng chưa từng dính máu sao? Chẳng lẽ sau lưng các ngươi không có oan hồn đang gào thét sao?"



"Ngươi đúng là điên rồi!" Hạ Lan Phiêu vô cùng tức giận, giận quá hóa cười: "Ta căn bản không giết người, Thương Nguyệt cũng không có! Ta không biết võ công, ngươi bảo ta giết người thế nào?"



"Chẳng lẽ cái trâm cài tóc này không phải của Vương Hậu? Chẳng lẽ trên tay vị tiểu thiếu gia này không có dính đầy máu tươi của người Tề quốc? Vương Hậu, người là chủ tử, ta là nô bộc, cho dù người muốn giết ta ta cũng tuyệt đối sẽ không phản kháng! Người đã muốn mạng của ta như vậy, ta lập tức gia mạng cho người! Người đang làm, trời đang nhìn, sẽ không có kết quả tốt!"



Tướng Quân kia nói xong, run run giơ trâm cài tóc trong tay lên, đột nhiên thật nhanh đâm nó vào cổ họng. Hạc Minh tay mắt lanh lẹ ngăn cản, nhưng đã quá muộn. Bọn họ trơ mắt nhìn một sinh mạng cứ như vậy biến mất ngay trước mắt, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt bi phẫn.



Ở dưới ánh nhìn soi mói của bọn họ, Hạ Lan Phiêu không kiềm hãm được lui về phía sau một bước, mà Thương Nguyệt đứng ở trước mặt Hạ Lan Phiêu, cau mày nói: "Các ngươi tin lời của hắn? Nếu chúng ta làm, tại sao chúng ta không chạy trốn cả đêm, còn phải xuất hiện?"



"Bởi vì các ngươi không ngờ Tôn Tướng Quân còn sống!" Có người xúc động tức giận quát: "Cho dù ngươi là Vương Hậu, phạm phải trọng tội cũng phải cùng tội với thứ dân! Nếu không chúng ta không phục!"