Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 384 :
Ngày đăng: 21:21 21/04/20
Edit: kaylee
Hạ Lan Phiêu nhìn Khinh Vũ, rốt cuộc hỏi nguyên nhân mình và Thương Nguyệt bị nhốt, mà Khinh Vũ không cố kỵ chút nào gật đầu. Nàng nhìn Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc có chút khen ngợi nói: "Không ngờ ngươi có thể đoán ra, thật không có ngu như trong tưởng tượng của ta."
"Chỉ là nhìn mặt nạ da người của ngươi, nghĩ đến ngươi hận ta lại giỏi về dịch dung, tự nhiên có thể mượn danh nghĩa của ta đại khai sát giới...... Ngươi làm tất cả chỉ vì muốn giá họa cho ta, nhưng ta thật tò mò tại sao ngươi phải hao tổn tâm cơ như thế. Nếu muốn giết ta... ta cũng không phải đối thủ của ngươi, không phải sao?"
"Muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, nhưng tại sao ta có thể để cho ngươi chết dễ dàng như vậy đây? Ta chịu khổ, ta muốn ngươi trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần...... Ha ha ha ha ha!"
"Ngươi muốn làm gì ta?"
"Vốn là muốn hạ độc ở trên người ngươi, làm cho ngươi đau đớn đến chết, nhưng hiện tại ta đổi chủ ý rồi. Ta muốn tuân theo mệnh lệnh của Dực vương, bắt ngươi làm con tin, làm công cụ tấn công Vương Cung Tề quốc và Đại Chu, làm cho ngươi nhìn từng người một bởi vì ngươi mà chết.
Hạ Lan Phiêu, ‘muội muội’ ta yêu thương nhất, ta biết rõ ngươi chỉ thích bày ra thiện lương mềm yếu của mình đối với người khác, ta sẽ cho ngươi cơ hội này. Ta muốn ngươi làm quân kỹ, ta muốn ngươi nếm khổ sở ta phải chịu! Ta vẫn sống, ngươi cũng nhất định có thể cầm cự đến lúc Đông Câu quốc tấn công Đại Chu, đúng không?"
"Chủ tử của ngươi là Dực vương, tại sao ngươi muốn cứu Lãnh Phi Tuyệt? Chẳng lẽ ngươi muốn chuẩn bị kế hoạch?"
"Đầu tiên là vì hãm hại ngươi, thứ hai, là vì giết hắn."
"Hả? Lãnh Phi Tuyệt chết rồi hả?"
"Hắn trúng độc của ta, ngươi nói hắn có chết không?" Khinh Vũ khẽ mỉm cười, khinh miệt nói: "Lãnh Phi Tuyệt chỉ là mọi rợ xuất thân cường đạo mà thôi, trừ một thân võ nghệ thì không có gì cả. Chỉ là, ngược lại thật sự là cảm tạ hắn, nếu không Dực vương Điện hạ cũng không chiếm cứ Tề quốc nhanh như vậy......"
"Ngươi!" Khinh Vũ tức giận: "Hạ Lan Phiêu, ngươi hiểu rõ cho, hiện tại ngươi là tù nhân! Miệng lưỡi trơn tru sẽ chỉ làm ngươi chịu tội nhiều hơn! Dực vương Điện hạ nhất định có thể hoàn thành tâm nguyện của ta, ngươi chờ tiếng kêu gào trước khi chết của bọn họ đi!"
"Thật xin lỗi, quấy rầy. Dực vương Điện hạ ngươi nói chính là chủ nhân của thanh kiếm này sao?"
Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Hạ Lan Phiêu nhìn cửa "Két" một tiếng mở ra, một bóng dáng quen thuộc theo ánh nắng sáng sớm cùng nhau tiến vào thiên lao. Người nọ thon gầy hơn trước kia rất nhiều, nhưng đôi mắt xanh sáng, thần thái phấn khởi. Hạ Lan Phiêu vừa nhìn thấy nàng, chỉ cảm thấy mắt đau xót, nước mắt cũng tràn mi ra: "Mộ Dung?"
"Là ta." Hoa Mộ Dung cười ôn hòa với Hạ Lan Phiêu: "Hạ Lan, đã lâu không gặp, để cho ngươi lo lắng."
"Khốn kiếp! Rõ ràng không có chết, tại sao không tới gặp ta? Ngươi thật là quá đáng!"
"Thật xin lỗi. Là ta muốn trốn tránh một số thứ, nhưng hiện tại rốt cuộc ta cũng đã nghĩ thông suốt...... Hạ Lan, ta đã trở về. Ta không có chết, ta đã trở về."
"Ừ......"
Hạ Lan Phiêu rưng rưng nhìn Hoa Mộ Dung, trong mắt Hoa Mộ Dung cũng có nước mắt mơ hồ. Hạ Lan Khinh Vũ không thể tin nhìn Hoa Mộ Dung, lui về phía sau một bước, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, ngươi không thể còn sống......"
"Nhưng ta quả thật còn sống. Nợ nần giữa chúng ta cũng nên tính tính toán toán đi, Hạ Lan Khinh Vũ."