Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 390 :
Ngày đăng: 21:21 21/04/20
Edit: kaylee
"Tiểu Hạ Lan?"
"Hạ Lan Phiêu?"
"Này, không cần trêu chọc ta như vậy...... Ha ha......"
Hạ Lan Phiêu đã ngủ.
Dược hiệu trong cơ thể nàng rốt cuộc phát tác, nàng mềm mại dựa vào trên đất, hai mắt nhắm chặt, nhìn không có một chút sức sống. Hạc Minh đi tới chỗ nàng, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nắm tay lạnh lẽo của nàng, biết quà tặng cuối cùng của nàng cũng không cách nào đưa ra.
Như vậy nếu......
Như vậy ta giúp nàng hoàn thành là được.
Hạc Minh hơi cười cười, môi nhẹ nhàng rơi vào trên môi của Hạ Lan Phiêu, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua đôi môi xinh đẹp của nàng, giống như đang thưởng thức hương vị ngọt ngào vô tận. Hắn nhìn dung nhan ngủ say của Hạ Lan Phiêu thật sâu, lấy tay vuốt thuận sợi tóc xốc xếch của nàng, rốt cuộc lưu luyến rời đi môi của nàng. Hắn nhìn sao trời có thể đụng tay đến, rốt cuộc cúi đầu, nhẹ nhàng cười nói: "Tiểu Hạ Lan, gặp lại sau...... Ha ha......"
—— trở xuống là ngoại truyện về Hạc Minh ——
Cuối cùng Tiểu Hạ Lan đã đi.
Nàng lẳng lặng ngưng hô hấp ở trong lòng ta, hai mắt nhắm chặt, không có hô hấp, nhìn giống như ngủ thiếp đi. Mộ Dung đã sớm nói cho ta biết nàng dùng là dược vật giả chết, nhưng khi ta thấy được dáng vẻ nàng mất đi hô hấp thì trong lòng vẫn là co rút.
Có một chút cảm giác đau.
Từ lòng riêng, ta vốn là rất muốn ngươi và Hạ Lan trở thành một đôi, nhưng cuối cùng ta cũng biết cái này không thể nào, cũng coi như biết tại sao ngươi và nàng ở cùng năm năm cũng không có bất luận phát triển gì rồi...... Hạc Minh, thật xin lỗi. Dược vật….... Làm cho người ta không hề có tình cảm ngươi bị hạ lúc làm sát thủ kia ta cũng không thể giải."
"Không có tình cảm sao?" Ta vuốt lồng ngực của mình, cười khe khẽ: "Nhưng ta cảm thấy tình cảm của ta rất dư thừa nha ~~~ Tiểu Mộ Dung có muốn nhìn một chút lòng của ta hay không?"
"Đừng làm rộn." Tiểu Mộ Dung có chút mệt mỏi che cái trán: "Thấy ngươi như vậy, ta sẽ khổ sở......"
"Hả ~~~ vậy ngươi an ủi ta thế nào đây ~~~"
"Đừng làm rộn, Hạc Minh. Ai......"
Ta biết rõ Tiểu Hạ Lan muốn trở về bên cạnh tiểu tử kia, ta hết sức muốn làm cho mình khổ sở, không đành lòng, nhưng hình như ta cũng không có cảm giác đặc thù gì. Ta gặp nàng, trước sau như một nói lời tâm tình thuần thục nhất, hết sức làm cho mình tức giận, ưu thương, nhìn nàng rơi lệ, nhưng trong long vẫn là yên tĩnh và hờ hững.
Ta quả nhiên...... Là một người không có tình cảm......
Ha ha......
Sau ảo cảnh ở đào viên, Tiểu Hạ Lan vẫn hỏi ta nhìn thấy gì, nhưng ta luôn là cười không nói. Nàng rất là thất vọng quyệt miệng, dáng vẻ không cam lòng, thật là khiến người ta nhìn là muốn cười. Nhưng mà, ta cũng không có lừa nàng.
Ta cái gì cũng không có nhìn thấy.
Hồ Ly nói: Hạc Minh thật ra là một người không có tình cảm, rất giật mình đi. Vì không có tình cảm, nên hắn mới không chút kiêng kỵ biểu đạt "Tình cảm" của mình.
Được rồi, ta thừa nhận thật ra là ta muốn cho hắn thêm nữ nhân...... Nữ nhân có thể làm cho hắn có cảm tình.