Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 417 :
Ngày đăng: 21:21 21/04/20
Edit: kaylee
Ta cả kinh.
Hoàng Thượng......
Hoàng Thượng kiên cường hơn ai khác, anh minh cơ trí hơn ai khác lại có thể lộ ra biểu tình tuyệt vọng như vậy, lại có thể cứ như vậy nói ra lời nói bất đắc dĩ?
Nếu nương nương thật đi, Hoàng Thượng nhất định sẽ trở lại trong bóng tối một lần nữa, hơn nữa vĩnh viễn phong bế cửa trái tim mình.
Cho nên, nhất định phải kiên trì, nương nương!
"Làm sao Hoàng Thượng sẽ vô dụng? Ngài là Hoàng đế mạnh nhất trên đời này!" Ta cuống quít nói.
"Nhưng Trẫm không có cách nào bảo vệ thê tử và đứa bé của mình...... Nếu Hạ Lan đi, Trẫm nhất định phải khiến bọn lang băm này chôn theo Hạ Lan!"
Chôn theo?
Chuyện mình không cách nào làm được chỉ có thể giận lây sang người khác, đây không phải là hành động Hoàng Thượng luôn luôn khinh bỉ nhất sao?
"Nhưng nương nương sẽ không vui đấy......"
......
"Đúng, nàng không vui." Hoàng Thượng đột nhiên buông lỏng tay, vẻ mặt có chút cô đơn, cũng đang mỉm cười: "Nàng vẫn là một đứa ngốc quá mức thiện lương...... A......"
Mà nương nương rốt cuộc vẫn là tỉnh táo lại.
Lúc thấy Hoàng Thượng ôm thật chặt nương nương, ta chỉ cảm giác mắt ê ẩm, kêu các thái giám, cung nữ đi hết, sau đó tự mình một người đứng ở bên ngoài cung khóc một trận. Người đã lớn bó tuổi như vậy, còn có thể khóc như vậy, rất buồn cười đi, ha......
Nhưng ta, thật sự là vui mừng vì Hoàng Thượng!
Rốt cuộc hắn có thể tìm tới hạnh phúc......
—— tuyến phân cách Lý Trưởng rưng rưng ——
Hạ Lan Phiêu xuất cung đã có một tháng.
Đứa bé nàng thiên tân vạn khổ sinh hạ dù chưa đủ tháng, nhưng cũng may thân thể khỏe mạnh, cũng coi là khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù rất kỳ quái lúc ruột thịt máu mủ của mình sinh ra vậy mà lại chỉ là một sinh vật nhỏ hồng hồng, nhăn nhúm, nhưng Tiêu Mặc rất ưa thích đứa bé có huyết dịch của mình và mình nữ nhân yêu mến này, theo ước định trước đó gọi nó là "Tiêu Dao".
Hắn nhìn đứa bé từ hình thái rất xấu dần dần nẩy nở, da đỏ rút đi, trở nên trắng nõn hình như vô cùng mịn màng, cũng có một chút hứng thú với sự lớn lên của đứa bé.
Thì ra là sinh mạng chính là như vậy......
Thật thú vị......
Nhưng duy nhất không thú vị chính là Hạ Lan Phiêu rời nhà đi ra ngoài.
Sau khi nàng sinh con giống như biến thành người khác, rất là dịu dàng, nhưng tính tình lại càng thêm cổ quái. Đợi vừa ở cữ xong, nàng lập tức nhẫn tâm lưu lại một tờ giấy rời đi Đại Chu, không biết đi nơi nào tiêu diêu tự tại rồi.
Tiêu Mặc dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết nàng nhất định là đi Tề quốc, hoặc là đi Giang Đô, nhưng hắn vẫn không có tóm nàng trở lại.
Chỉ vì Hạ Lan Phiêu nói tâm tình nàng không tốt, muốn đi ra ngoài giải sầu.
Chỉ vì nàng nói ở trước yến hội trăm ngày của đứa bé nàng nhất định sẽ chạy về.
Như vậy, thì tạm thời tin tưởng nàng là được.
Dù sao thì cho dù nàng tùy hứng hơn nữa, nàng cũng trốn không thoát lòng bàn tay của hắn, a......
"Oa!"
"Oa!"
Đứa bé trong nôi đột nhiên khóc. Các cung nữ vội vàng vọt vào, gần như là tranh đoạt ôm lấy tiểu Hoàng tử cực kỳ xinh đẹp, mà người làm cha như Tiêu Mặc lại đứng ở một bên, vô cùng hứng thú nhìn nhi tử của mình.
Hắn đi tới thành công chiếm đoạt tiểu Hoàng tử, ở bên cạnh cung nữ đang vui sướng hài lòng ôm nó, mặt không vẻ gì vươn tay, chọc nhẹ ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giống như đậu hũ của nhi tử.
Ừ, thật mềm. Da đứa bé quả nhiên tốt.
Tiêu Mặc nghĩ vậy, hình như vì nghiệm chứng kết luận vừa rồi, tay lại chọc nhẹ trên mặt nhi tử, chọc con mình bất mãn ‘oa oa’ kêu to. Cung nữ đau lòng đứa bé, lại không dám cãi lời hoàng mệnh, chỉ đành phải cười ngượng ngập: "Hoàng Thượng, tiểu Hoàng tử da mềm mại, ngài như vậy sợ rằng......"
"Dù sao Trẫm cũng sẽ không chọc chết nó." Tiêu Mặc bình tĩnh nói.
......
Cung nữ khóc không ra nước mắt.
Nhưng mà, tiểu Tiêu Dao không hổ là được ngôi sao may mắn chiếu.
Ngay lúc Tiêu Mặc nghiên cứu nó giống như nghiên cứu một loại sinh vật kỳ quái, Lý Trưởng vọt vào cửa, hưng phấn hồi bẩm với Hoàng Thượng nói Hoàng Hậu trở lại. Nghe được tin tức Hạ Lan Phiêu trở lại, tay Tiêu Mặc dừng lại, ngưng chà đạp nhi tử —— bởi vì đối tượng đáng giá chà đạp hơn đưa tới cửa.
"A...... Gọi nàng đi vào."
Trên mặt Tiêu Mặc tràn đầy mỉm cười rực rỡ, nhưng người quen biết hắn cũng biết rõ sắp tới sẽ là một cuộc bão táp. Tiêu Mặc mỉm cười quả thật có thể dùng "Ánh nắng mặt trời rực rỡ" để hình dung, cho nên Hạ Lan Phiêu vừa vào cửa cung, cũng suýt nữa cảm giác mình vào lộn địa phương rồi. Nàng nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt cứng ngắc mỉm cười với Tiêu Mặc, nói: "Hi ~~"
"Nàng còn biết trở lại?"
Mặc dù đã sớm quyết tâm lạnh lùng đối đãi với Hạ Lan Phiêu, làm cho nàng ý thức được mình phạm phải sai lầm, nhưng Tiêu Mặc vẫn là nhịn không được mở miệng nói —— hơn nữa, hắn rất đau xót phát hiện mình nói giống như oán phụ.
Vẻ mặt hắn có chút không tự nhiên nghiêng đầu đi, tiếp tục đùa nhi tử, mà Hạ Lan Phiêu vội vàng đi đến gần, làm mặt lơ cười nói: "A Mặc, chàng không cần tức giận, không nên tức giận á! Sản phụ rất dễ bị mập, cũng rất dễ dàng bị chứng u buồn sau khi sinh, ta đây là làm tính toán lâu dài! Chàng xem, không phải ta trở về thật tốt? Ha ha......"
......
Hạ Lan Phiêu đã sinh đứa bé đã hoàn toàn cởi ra vẻ trẻ trung của thiếu nữ, vóc người đẫy đà hơn một chút, cũng không cảm thấy béo mập, chỉ là đầy đặn, mê người.
Da của nàng không còn là tái nhợt, mà là nhẵn nhụi, trơn bóng như một loại sứ trắng, lại giống như mật đào, trong veo như nước. Nàng nhảy lên một cái chạy đến bên cạnh Tiêu Mặc, lôi kéo tay của hắn làm nũng, mà dù Tiêu Mặc có nhiều oán khí hơn nữa thì trong nháy mắt nhìn thấy nàng rốt cuộc vẫn biến mất hầu như không còn nữa rồi.
"Chuyện đã làm xong?" Tiêu Mặc rốt cuộc hỏi.
......
"Ừ."