Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 420 : Đại kết cục

Ngày đăng: 21:21 21/04/20


Edit: kaylee



Trên mặt Tiêu Mặc là vội vàng ít thấy, còn mang theo vài phần tối tăm. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả kinh trong lòng, vội chê cười nói: "Không có."



"Nói cho ta biết."



"Thật không có!" Hạ Lan Phiêu hô to: "Ta không có gặp chuyện không may, ta không có!"



......



"Được rồi." Tiêu Mặc buông tay, vẻ mặt dịu dàng: "Nếu có chuyện nhất định phải nói cho ta biết. Chuyện lớn bằng trời ta cũn gsẽ cùng nhau đối mặt cùng với nàng."



"Được."



Hạ Lan Phiêu dịu dàng cười một tiếng với Tiêu Mặc, sau đó đi đùa với tiểu Tiêu Dao. Đứa nhỏ Tiêu Dao này xinh đẹp giống như búp bê, còn tinh xảo hơn Tiêu Mặc, sau khi lớn lên chính là một tiểu họa thủy. Không có sinh hạ nữ nhi, nàng dâu tương lai của Thác nhi cũng không có, thật đúng là thật xin lỗi Mộ Dung. Ôi, cũng thật hy vọng mẫu tử bọn họ sẽ hòa hảo......



Hiện tại...... Đã là đêm 30 rồi.



Hình như còn nhiều thêm một chút so với hạn chót Tiểu Hôi cho ta.



Ta có thể không chết rồi, hay là nói ta sẽ chết đi trong bất kỳ một ngày nào trong thời gian này? Như vậy thật là rất không có có cảm giác an toàn!



Rốt cuộc ta có thể sống nữa hay không?



Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, chỉ có cảm giác mình tâm loạn như ma, trong lòng cũng là phiền não không nói ra được. Nàng ở trong phòng nhìn như bình tĩnh, lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đồng hồ cát ghi lại thời gian, không biết sinh mệnh của mình dừng lại ở một khắc nào. Nàng phiền não lo lắng rốt cuộc lại làm cho Tiêu Mặc xác định ý nghĩ của mình, hắn một phát bắt được Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt nghiêm túc, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Nói cho ta biết chân tướng."



"Chân tướng gì? Tiêu Mặc chàng phát sốt à, ha ha......"



"Hạ Lan, rốt cuộc nàng thế nào? Đến tột cùng nàng chọc phải người nào, gặp gỡ phiền toái gì?"



"Ta không có."



"Nàng nói láo!" Tiêu Mặc rốt cuộc nổi giận: "Nói cho ta biết người nọ là ai, nói cho ta biết đến tột cùng là ai có thể làm cho nàng sợ như vậy, phiền não lo lắng như vậy! Ta đi giết hắn!"



"Tiêu Mặc, chàng không cần kích động......"



"Nói cho ta biết!"



"Không có bất kỳ người nào đang uy hiếp ta. Không có."
Bây giờ con còn nghe không hiểu, nhưng mà nương có chuyện lừa con.



Sau khi Hoàng tử và Công chúa yêu nhau, cũng không có qua cuộc sống hạnh phúc.



Bởi vì Công chúa chết rồi.



Bởi vì Hoàng tử quên mất nàng rồi.



Ngoài cửa sổ, đột nhiên truyền đến âm thanh pháo hoa nở rộ.



Tiêu Mặc không có ngẩng đầu, không có nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì nữ tử trong ngực hắn đã ngưng hô hấp. Trên mặt của nàng còn mang theo mỉm cười sáng rỡ nhất, giống như ngủ thiếp đi. Tay của Tiêu Mặc nhẹ nhàng lướt qua gò má mềm mại của nàng, lẩm bẩm nói: "Tên lừa gạt nàng...... Rõ ràng nói muốn nhìn pháo hoa, nhưng không có nhìn...... Hạ Lan, ta còn chưa kịp nói với nàng ‘ta cũng yêu nàng’...... Ha ha......"



Ngoài phòng, là âm thanh chúng cung nhân cổ động ăn mừng vì năm mới sắp tới, tiếng pháo hoa, tiếng pháo, tiếng cười đùa bên tai không dứt, nhưng trong lòng Tiêu Mặc lại tràn đầy tĩnh mịch. Có lẽ là bị tiếng pháo hoa hù sợ, có lẽ là cảm thấy mẫu thân của mình cứ như vậy rời đi, Tiêu Dao đột nhiên khóc lớn tiếng lên. Tiêu Mặc không có đi ôm Tiêu Dao, mặc cho tiếng khóc của nó vang vọng ở trên không bên trong cung điện, sau đó khẽ hôn ở trên môi Hạ Lan Phiêu.



Gặp lại sau, Hạ Lan.



Nàng người tàn nhẫn này, vật nhỏ không chịu trách nhiệm.



Đến chết vẫn là không muốn nói ra kẻ uy hiếp sinh mạng nàng là ai? "Thần" không rõ thân phận đó?



Thần......



Thần linh được một số người kính ngưỡng, được một số người thờ cúng, được một số người ký thác vô số tâm nguyện?



Ta vốn vô tâm mạo phạm, nhưng ngươi lại dám đụng đến nữ nhân của ta, ta tự nhiên muốn thần cản giết thần, phật trở giết phật rồi.



Ta sẽ không khổ sở, bởi vì ta sẽ không để cho nàng rời đi ta đâu, Hạ Lan Phiêu.



Tuyệt đối sẽ không.



Tiêu Mặc nghĩ tới, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má ngày càng lạnh lẽo của Hạ Lan Phiêu, sau đó hơi cười. Pháo hoa ngoài cửa sổ chiếu sáng bầu trời, cũng chiếu sáng gương mặt tuấn mỹ như thần, lại tràn đầy hơi thở giết chóc của hắn.



Trò chơi......



Còn chưa kết thúc. 



***** Hoàn chính văn *****