Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 424 :

Ngày đăng: 21:21 21/04/20


Edit: Yang



Beta: kaylee



Trong phòng ăn kiểu Pháp. 



Bữa tối dưới ánh nến, có thịt bò bít tết, rượu ngon, có đàn vi-ô-lông đệm nhạc, đối diện là người đàn ông tao nhã tuấn tú làm bạn... Tất cả mọi thứ tựa như đang nằm mơ. 



Hạ Lan Phiêu sốt ruột cắt miếng thịt bò bít tết trong đĩa, tận lực không để cho dao nĩa của mình chạm vào đĩa phát ra âm thanh làm cho đối phương kinh ngạc. Tiêu tiên sinh không có ăn món thịt bò bít tết, chỉ chậm rãi nhấm nháp thưởng thức món rượu đỏ trong veo long lanh, thuận tiện tràn đầy hứng thú ngắm nhìn. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy ánh mắt của Tiêu tiên sinh có chút làm cho người ta khó mà làm theo, nên đành phải ho nhẹ một cái, ngượng ngùng lên tiếng phá bỏ bầu không khí có hơi xấu hổ: "Tiêu tiên sinh, cám ơn ngài. Bữa tối rất ngon, tôi rất thích." 



"Ừ." 



Đáng chết, cũng không thể nói nhiều hơn hai câu sao? Cần phải biết kỳ thật tôi đây rất hướng nội, rất không giỏi giao tiếp a a a! 



"E hèm, không biết Tiêu tiên sinh đối có vừa lòng với công ty tôi hay không? Không biết hợp tác..." Hạ Lan Phiêu hỏi thử có tính chất dò xét. 



"Có khả năng thiết lập." Tiêu tiên sinh lên tiếng, lời ít mà ý nhiều. 



Tuyệt vời! Cuối cùng cũng có thể báocáo kết quả! Hạ Lan Phiêu vui sướng ra mặt.



"Công việc đã bàn xong, chị Hạ Lan không ngại nói chút chuyện riêng với tôi chứ?"



Tiêu tiên sinh mỉm cười, cả người nghiêng về phía trước, đến nỗi Hạ Lan Phiêu có thể nhìn thấy vòng ngực tuyệt đẹp sau chiếc áo đã cởi hai khuy. Bất giác cô nuốt nước bọt xuống, vội vàng chỉnh tầm mắt của mình nhìn thẳng mà nói có hơi mất tự nhiên: "Không biết Tiêu tiên sinh có chuyện riêng gì muốn nói đây?" 



"Ví dụ như... cá tính của chị, hứng thú với yêu đương của chị." 



"Hả?" 




"A, nói đùa thôi..." Tiêu tiên sinh đột nhiên cười: "Không biết trong nhà chị Hạ Lan có bao nhiêu người vậy?" 



"Ba, mẹ... một gia đình ba người rất bình thường mà thôi." 



"A... Thật sự hâm mộ." Tiêu tiên sinh đột nhiên chống cằm, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: "Mẹ của tôi bị chết không lâu sau khi sinh ra tôi. Thật sự hâm mộ chị Hạ Lan có cha mẹ thương yêu như vậy." 



"Hả? Thật xin lỗi! Tiêu tiên sinh, thật xin lỗi..." 



"Chị Hạ Lan không cần nói xin lỗi... Bởi vì đó cũng không phải lỗi của chị Hạ Lan." Tiêu tiên sinh mỉm cười: "Hơn nữa, chị Hạ Lan nói lời xin lỗi với tôi, cha của tôi sẽ tức giận, tôi cũng rất buồn bực đấy." 



"Hả?" 



Rốt cuộc có ý gì? 



Quả nhiên lối suy nghĩ của kẻ có tiền không phải người bình thường có thể hiểu rõ... 



"Chị Hạ Lan, không biết chị có tin tưởng thần không?" Tiêu tiên sinh đột nhiên hỏi.



"Thần?" 



"A... chính là thần linh vĩ đại, có thể nắm giữ sống chết – chị có thờ phụng những thần linh này không?" 



"Tôi nghĩ... Tôi không tin đâu" Hạ Lan Phiêu hơi hơi suy tư thêm một chút, sau đó mới nói tiếp: "Mặc dù rất nhiều người đều thờ phụng các loại tôn giáo, nhưng không một ai đã từng đích thực nhìn thấy thần linh -- tôi cho rằng điều này rất có thể chỉ là một loại thủ đoạn dối gạt mình thôi."



"Chị Hạ Lan thật sự có kiến thức độc đáo. Theo ta được biết, rất nhiều người, đặc biệt là nữ nhân rất thờ phụng những vị này." 




"Đó là bởi vì ai cũng muốn có cái để hy vọng thôi... Cuộc đời luôn luôn có một chút việc chính mình không làm được, hoặc là chuyện chính mình không cách nào khống chế. Vậy nên gửi gắm vào đấng "Thần linh", tìm kiếm một sự an ủi tinh thần cũng không tệ." 



"Ví dụ như?" 



"Ví dụ như... Cũng không ai biết sau khi chết đến tột cùng sẽ trở thành cát bụi, hay là sẽ được chuyển thế đầu thai giống như truyền thuyết trong tôn giáo vậy. Nếu như thờ phụng tôn giáo, coi như đối diện với chính mình hoặc là lúc tử vong thì cũng sẽ không khổ sở như vậy -- dù sao vẫn còn có một cõi xinh đẹp đáp ứng mong muốn cũng rất tốt." 



"Vậy tại sao chị Hạ Lan không tin những điều này cơ chứ?" 



"So với những đấng hư vô lúc ẩn lúc hiện này, ta càng tin tưởng chính mình hơn -- thần linh bận quá, có nhiều tâm nguyện phải hết lòng giúp đỡ để hoàn thành như vậy. Cho dù thật sự có thần tồn tại, thì cũng sẽ không chú ý tới nhân vật nhỏ nhoi như ta, cho nên có tâm nguyện gì muốn đạt được thì tự mình cố gắng... Tiêu tiên sinh tin tưởng vào thần linh sao?" 



"Tôi lại tin tưởng có thần linh tồn tại, cũng tin tưởng có thế giới sau khi chết." Tiêu tiên sinh khẽ lắc ly rượu đỏ trong tay, mỉm cười: "Có điều, thần linh cũng không nhất thiết phải có lòng từ bi, mà chỉ là một đám gia hỏa tùy hứng có thể khống chế vận mệnh muôn loài nên nhất định cảm thấy rất vui thú. Nhưng nếu không có điều đó, không có các tín ngưỡng, thì năng lượng và ý nghĩa sinh tồn của muôn loài là cái gì đây?" 



"Tiêu tiên sinh thật sự có giải thích độc đáo." Hạ Lan Phiêu vỗ tay. 



Chỉ có điều ta nghe không hiểu... Buồn bực  ... 



"Chị Hạ Lan có bạn trai chưa?" Tiêu tiên sinh đột nhiên hỏi. 



"Hả? Chưa..." 



"Không thể nào!" Tiêu tiên sinh lấy làm kinh ngạc: "Chị Hạ Lan ưu tú như vậy, tại sao lại không có bạn trai đây? Không phải là vì yêu cầu rất cao đó chứ?" 



"Không có đâu! Đơn giản là tôi rất bình thường, nên đàn ông không thấy được tôi mà thôi." 



"Không, chị Hạ Lan ưu tú nhất." 



"Ha ha, Tiêu tiên sinh thật sự biết nói đùa." 



"Tôi không có nói đùa." Tiêu tiên sinh nghiêm trang: "Tôi là một nhà tiên tri, tôi tiên đoán chị nhất định sẽ gặp được một người đàn ông rất ưu tú – chị có mệnh làm Hoàng Hậu." 



"Ha ha... xin đa tạ." 



Hồ Ly nói: Chương ngoại truyện chính văn đại kết cục tiếp theo, hi hi Tiêu tiên sinh không phải Tiêu Mặc