Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 431 : Kết cục 2 (Đại kết cục HE) c

Ngày đăng: 21:21 21/04/20


Edit: kaylee



Tiêu Mặc nhạy cảm cảm thấy Hạ Lan Phiêu do dự, lẳng lặng đứng ở trong tuyết, mặc cho bông tuyết rơi xuống trên mái tóc dài của hắn, rơi xuống trên y phục đơn bạc của hắn.



Một năm không gặp, Tiêu Mặc gầy hơn một chút, dung mạo cương nghị hơn trước kia, cũng càng trầm ổn hơn. Hắn mặc trường bào cổ trang rộng rãi, tóc dùng kim quan buộc lên, cũng không trách được sẽ bị coi làm là đẹp trai cosplay cổ điển. Bây giờ là mùa đông, thế nhưng hắn lại mặc trường bào tơ lụa mùa hè, trường bào không ngừng phất phới ở trong gió rét theo mái tóc dài của hắn, có vẻ vô cùng tuấn mỹ và nhỏ yếu.



Nhỏ yếu........



Thật là rất khó nghĩ giống Tiêu Mặc cũng có một mặt nhu nhược như vậy, làm cho người ta nhìn thật đau long….....



"Chàng... Lạnh không?" Hạ Lan Phiêu rốt cục hỏi.



"Lạnh."



"Chàng... Để ta suy nghĩ một chút được không? Dù sao ngày ly biệt ở hai ngày sau, chúng ta còn có thời gian. Tiêu Mặc, ta yêu chàng, cũng yêu Dao nhi, nhưng cha mẹ của ta tuổi tác đã cao, làm sao ta có thể để cho bọn họ chịu đựng đau đơn tang nữ? Ta, ta……."



….....



"Được."



Tiêu Mặc nói ngắn gọn, ôm thật chặt Hạ Lan Phiêu vào trong ngực, mặt mũi bình tĩnh trước sau như một. Nhưng mà, rốt cuộc tim của hắn vẫn nổi lên gợn sóng.



Nàng……. Rời đi không được sao? Rốt cuộc là cái gì làm cho nàng lưu luyến đến vậy?



Nếu người và vật bình thường, phá hủy là được, nhưng nàng không bỏ được là cha mẹ nàng...........




Nhà nàng đều là điển hình của miệng cứng rắn mềm lòng, trong lòng mặc dù mẹ Hạ Lan không thích thanh niên cổ quái này, nhưng thấy hắn mặc ít như vậy, vẫn là đem quần áo của lão công mình cho hắn, làm thêm chút món ăn cơm nóng cho hắn. Hạ Lan Phiêu giúp một tay ở phòng bếp, cô không biết lúc nào ba ba sẽ về, chỉ nghe ngoài phòng gầm lên giận dữ: "Trong nhà vào kẻ trộm rồi! Không ăn trộm cái khác chỉ trộm quần áo của ta! Tiểu tặc cậu cởi ra cho ta!"



"Cha, dừng tay! Hắn là bạn của con a a a a!"



———tuyến phân cách gia đình bạo động ———



Một giờ sau.



Cha Hạ Lan đánh Tiêu Mặc chưa thỏa mãn có chút tức giận ngồi ở ghế, không ăn cơm, chỉ là hung hăng nhìn chằm chằm tiểu tử thúi có thể có quan hệ mập mờ với con gái này. Tiêu Mặc mặc quần áo ngắn hơn vóc người của hắn một đoạn, vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở trước bàn ăn cơm, nhưng Hạ Lan Phiêu đã gần như sắp nhịn không được nụ cười của mình rồi.



Ha ha ha.......



Nếu để cho Hạc Minh, Mộ Dung nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của Tiêu Mặc nhất định thật vui vẻ đi! Một hồi nhất định phải chụp hình lưu niệm! Hoàng đế mặc quần áo mùa đông, cáp cáp cáp cáp!



"Cậu tên là gì?" Rốt cục cha Hạ Lan cũng hỏi Tiêu Mặc.



"Hắn tên là Tiêu Mặc." Hạ Lan Phiêu vội vàng trả lời.



"Im miệng! Ta không có hỏi con!" Cha Hạ Lan trừng mắt: "Cậu làm nghề gì? Mỗi tháng thu vào bao nhiêu? Cha mẹ cậu làm nghề gì? Cậu có xe có phòng sao?"



Cha........



Người có thể không cần hỏi vấn đề kỳ quái như vậy hay không! Con còn muốn sống thêm mấy năm nữa!! ~!