Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 439 : Ngoại truyện Hoa Mộ Dung 8 – Hoa đào của Hoa Mộ Dung

Ngày đăng: 21:21 21/04/20


Edít: kaylee



Lãnh Phi Tuyệt!



Thật sự là hắn!



Thật sự là nam tử đêm đó!



Mặc dù Hoa Mộ Dung tự biết bề ngoài của mình tinh xảo tuyệt luân, tuyệt đối không có một chút tỳ vết nào, nhưng lòng của nàng vẫn không tự chủ được run lên.



Lãnh Phi Tuyệt và Lạc Băng nói qua lời xã giao, ánh mắt như có như không quét qua gò má của nàng, dừng lại ở trên mặt nàng. Nàng nhạy cảm cảm thấy, gần như sẽ giơ tay lên sờ mặt nạ của mình xem có bị rớt rồi hay không. Nhưng mà, nàng vẫn là cứng rắn khắc chế  xung động trong lòng này, bình tĩnh đứng sau lưng Lạc Băng, biết vâng lời, thoạt nhìn giống như một người hầu bình thường nhất.



Không được, ta ngàn vạn lần không thể bị hắn phát hiện, không thể bị địch nhân lớn nhất của ta nhìn ra đầu mối gì! Mạng của ta, danh dự của ta không chỉ có là của chính ta, càng là của Tề quốc! Ta nhất định phải đánh tốt trận chiến này!



"Vị này là..." Lãnh Phi Tuyệt nhìn Hoa Mộ Dung, rốt cục mở miệng.



"Đây là người hầu của ta." Lạc Băng bất động thanh sắc bước lên trước, ngăn Hoa Mộ Dung ở phía sau.



"À ~~~ thật là một nam tử động lòng người." Lãnh Phi Tuyệt cười vô cùng vui vẻ: "Không nhìn kỹ ta thật sự cho rằng hắn là cô nương đấy."



"Chẳng lẽ quốc quân đang làm nhục nước ta sao?" Rốt cục Lạc Băng cũng tức giận rồi.




"Ngươi..."



"Bệ hạ xin uống rượu thỏa thích, những chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho tiểu nhân là được rồi."



Hoa Mộ Dung không có bận tâm thương tiếc thật sâu trong mắt Lạc Băng, cầm sách kết minh màu vàng nhạt đi tới phía Lãnh Phi Tuyệt. Nàng cũng không biết tại sao, mỗi một bước đi đến chỗ Lãnh Phi Tuyệt, đều cảm thấy áp lực lớn hơn một phần. Nàng chậm rãi đi, rốt cục đi tới trước mặt Lãnh Phi Tuyệt, dâng lên: "Xin quốc quân xem xét sách kết minh."



"Được."



Lãnh Phi Tuyệt nói xong, đưa tay đón sách lụa, nhưng tay lại giống như trong lúc lơ đãng nắm chặt tay nhỏ bé của Hoa Mộ Dung. Hoa Mộ Dung cả kinh, theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng Lãnh Phi Tuyệt lại dùng tám phần khí lực, bóp cổ tay của nàng ứ đọng máu, làm thế nào cũng không chịu buông tay.



Bàn tay dày rộng mà thô ráp của Lãnh Phi Tuyệt bóp ở nơi mệnh môn trên cổ tay của Hoa Mộ Dung, mà hắn đột nhiên đứng lên, không có nhìn sách kết minh, chỉ tự nhiên tự đắc nói: "Tề vương viết quốc thư đương nhiên là cân nhắc từng câu từng chữ, từ ngữ hoa mỹ, là tác phẩm xuất sắc khó gặp. Ta nguyện ý ký tên."



"Vậy xin quốc quân nhanh chóng ký tên. Mộ Dung, ngươi còn không qua đây?"



"Dạ."



Hoa Mộ Dung nghe được Lạc Băng lên tiếng, rốt cục có lý do rất tốt để rút người ra.



Vì để tránh phân tranh không cần thiết, nàng không có ý định bại lộ võ công của mình, nàng vốn tưởng rằng Lãnh Phi Tuyệt sẽ thuận thế xuống, lại không nghĩ rằng hắn ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời của Lạc Băng. Lãnh Phi Tuyệt nheo mắt lại, mỉm cười nhìn Hoa Mộ Dung, sau đó ngoài dự đoán mọi người nói: "Ta nguyện ý ký hiệp ước, nhưng ta có một điều kiện —— ta muốn hắn."! ~!