Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 44 : Giằng co
Ngày đăng: 21:18 21/04/20
.
Trong Hoàng cung của Tề quốc, sấm sét vang dội. Không phải là bởi vì thời tiết, mà là bởi vì mắt của hai nam tử tuyệt mỹ đang tản ra sát ý. Bọn họ trầm mặc nhìn nhau, một người bình tĩnh như nước, một người tà mị cuồng vọng.
Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn bọn họ, đang muốn chạy trốn, lại bị Hạc Minh ôm vào ngực. Hạc Minh tà tứ dữ tợn ôm Hạ Lan Phiêu, khiêu khích nhìn Tiêu Mặc: “Không biết vị công tử này tìm vị hôn thê của ta làm gì? lqđ Ta không hi vọng nữ nhân của ta có quan hệ cùng nam nhân khác.”
Ba ba ba! Đây là tiếng trái tim tan vỡ của tất cả nữ nhân. Họ không tin nhìn Hạc Minh, mỗi khuôn mặt đều không thể che dấu mất mác. Thân thể Hạ Lan Phiêu cứng ngắc nằm trong ngực Hạc Minh, trong nội tâm đã sớm tâm loạn như ma (rối loạn).
Hạc Minh đại nhân! Ngài còn ngại mọi việc chưa đủ loạn sao? Làm cho ta bị nhiều nữ nhân ghen tỵ như vậy không tính, còn làm cho Tiêu Mặc nổi giận! Hắn nổi giận lên nhưng là thật đáng sợ! Ngươi thì không cần phải sợ, nhưng là ta sợ….
“Ngươi, vị hôn thê?” Tiêu Mặc nghe lời nói của Hạc Minh, khóe môi lộ ra tươi cười tàn nhẫn: “Làm sao ta không có nghe qua?”
“Ngươi…. Ngươi cũng không nghe nói nhiều việc đây này!”
Hạ Lan Phiêu ỷ có Hạc Minh làm chỗ dựa, nhanh chóng phản bác lại, sau đó thoát khỏi lồng ngực của Hạc Minh, lại núp ra sau lưng Hạc Minh. Đối với việc Hạ Lan Phiêu phản bác lại, Hạc Minh rất là hài lòng. Hắn hả hê nhìn Tiêu Mặc, ánh mắt tràn đầy khiêu khích, mà Tiêu Mặc chỉ bình tĩnh nhìn Hạ Lan Phiêu: “Đến bên cạnh ta.”
Đến cái rắm! Ta có điên mới đến bên cạnh ngươi! Thật khó khăn mới thoát khỏi ngươi, làm sao ta có thể trở về? Hơn nữa đang ở Tề quốc, là địa bàn của Hạc Minh lqđ, không đến lượt ngươi giương oai! (ách, tỷ ấy đang cậy có chỗ dựa, sợ mà còn làm bộ :D)
“Ta không muốn!”
“Hi vọng ngươi suy nghĩ kỹ một chút.” Tiêu Mặc uy hiếp nhìn Hạ Lan Phiêu, khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm đang dần lộ ra sát khí.
“Chỗ nào?”
“Đi rồi ngươi sẽ biết.”
Xẹ ngựa lái bọn họ đi vào Hỏa Liên cung, Hạc Minh dẫn Hạ Lan Phiêu đến một tháp cao. Lúc Hạ Lan Phiêu thở hổn hển lên đến đỉnh tháp, nhìn thấy chiếc giường lớn hoa lệ cùng các loại đồ cổ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thì có chút tức giận. Nàng hung dữ nhìn Hạc Minh, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi đừng nói với ta, để ta leo cao như vậy chính là vì mấy cái bình rách này? Những đồ chơi này trong phòng ngươi cũng có, tại sao lại đến đây nhìn? Ngươi còn nói là chỗ thú vị gì? Một chút cũng không có ý nghĩa!”
“Dĩ nhiên không phải ~~ Tiểu Hạ Lan, nhắm mắt lại.” (trò hay, trò hay)
Hạc Minh có chút xấu hổ. Trước kia, hắn cũng dẫn các nữ nhân khác đến nơi này, nhưng các nàng chỉ thấy giường lớn trong căn phòng này, liền mắc cỡ đỏ bừng mặt. Tại sao trong mắt Hạ Lan Phiêu chỉ có mấy thứ đồ cổ kia? Chẳng lẽ nàng thật ngốc đến mức không cảm nhận được ta sẽ đối với nàng như thế nào, cho nên mới không sợ ta chút nào….
(lee: xí, ca nghĩ tỷ cũng giống mấy nữ nhân khác của ca sao?
HM: *ánh mắt sắc bén*
Lee: *chạy* ~~ a, mà khoan đã, ca mới ngốc á, tỷ thích tiền, haha *ôm lấy người chạy té khói*)
“Tại sao phải nhắm mắt?”
“Nghe lời.”