Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 48 : Thả ngươi rời đi. Ruốt cuộc cùng Hạc Minh đại nhân KISS!

Ngày đăng: 21:18 21/04/20


Hạ Lan Phiêu cảm thấy Hạc Minh có chuyện gạt mình.



Từ lúc hắn trở về, hắn liền ở trong phòng đọc sách, mà không phải dính nàng như kẹo mè xửng, sai nàng là cái này cái kia. Nhìn Hạc Minh an tĩnh khác thường lqđ, thậm chí chăm chú đọc sách, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người nổi da gà. Nàng cố ý lắc lư trước mặt Hạc Minh, nhưng Hạc Minh chỉ nhìn sách vở, không liếc nhìn nàng một cái.



“Hạc Minh, ngươi làm sao vậy?” Hạ Lan Phiêu ngượng ngập nhìn hắn: “Xảy ra chuyện gì sao?”



“Không có.”



Cũng may, vẫn là giọng điệu biến thái! Xem ra, Hạc Minh không có bệnh.



Hạ Lan Phiêu thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi lên ghế tiếp tục cắn hạt dưa. Ánh mắt của Hạc Minh lướt qua sách vở, dừng lại trên người nàng, chính mình cũng không biết mình đến cùng muốn làm gì. Cuối cùng, hắn bực bội hất sách vở, nói với Hạ Lan Phiêu: “Tiểu Hạ Lan, hôm nay làm cái gì?”



“Ta làm việc! Ta thật sự làm việc! Ta có nghỉ một chút, nhưng ta thật chăm chỉ!”



Hạ Lan Phiêu cho rằng Hạc Minh biết hôm nay mình lười biếng, vội vàng thề son sắt đảm bảo. Phản ứng của nàng thật quá thú vị, làm cho Hạc Minh nhịn không được trêu chọc.



“E hèm….” Hạc Minh hừ một tiếng uy hiếp.



“Được rồi.” Hạ Lan Phiêu vẻ mặt đau khổ nhìn chủ nhân của mình: “Cái đó, Minh Châu tỷ tỷ, bọn họ không chịu cho ta làm việc, ta liền trộm lười biếng. Hạc Minh đại nhân, rất nhanh ta có thể lấy tiền lương, có thể trả bạc nợ cho ngươi rồi.”



Về sau ngươi cũng không thể ỷ vào thân phận chủ nợ áp bức ta, biến thái đáng chết! (*bĩu môi* ca mà thèm để ý)



“Bạc?” Hạc Minh giật mình lqđ, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra: “Ha ha, thì ra là nói chuyện kia. Tiểu Hạ Lan thật khách khí.”



“Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa! (thiên kinh địa nghĩa: đạo lý hiển nhiên.)
Hạ Lan Phiêu còn đang mê mang, đột nhiên cảm thấy trên môi có cảm giác ấm áp. Nàng kinh hoảng mở mắt, lại nhìn thấy Hạc Minh đang khẽ hôn môi của nàng. Hạ Lan Phiêu theo bản năng lùi về phía sau, mà Hạc Minh tiến lên từng bước, cuối cùng dồn nàng đến góc tường.



Không cách nào suy nghĩ, chỉ có thể cảm thụ. Hạc Minh hôn, thật sâu, giống như công thành chiếm đất làm cho người ta không thể hít thở. Hạ Lan Phiêu dựa lưng vào vách tường có chút lạnh lẽo, cơ thể hơi run rẩy, ngực phập phồng kịch liệt. Đầu lưỡi ngọa nguậy, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào, yếu ớt đáp lại, lại càng khơi dậy tham muốn giữ lấy điên cuồng thiêu đốt của hắn. Ngực của nàng, cùng Hạc Minh truyền đến nhịp tin đập như nhau, thẳng thắn vang dội, rõ ràng vô cùng.



“Buông tay….”



Có lẽ là ruốt cuộc cảm thấy nguy hiểm, Hạ Lan Phiêu vô lực phản kháng. Bàn tay nhỏ bé của nàng liều mạng đẩy thân thể cường tráng của Hạc Minh, nhưng làm thế nào cũng đẩy không được. Hạc Minh một tay bắt được cái tay không an phận của nàng, một tay lqđ khác đè lại cái ót của nàng, không để cho nàng né tránh nụ hôn của hắn. Thật lâu, ruốt cuộc Hạc Minh cũng rời khỏi môi nàng, cười nói: “Rất ngọt, Tiểu Hạ Lan!”



Ngọt cái đầu ngươi! Đại sắc lang! ╭(╯╰)╮



“Tiểu Hạ Lan, cất cái còi đi. Ước định của chúng ta tiếp tục. Lần sau nếu lại vứt nó, ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu. Coi như ngươi không gặp khó khăn, ta cũng sẽ tạo khó khăn cho ngươi. Không nên chọc ta tức giận.”



Hạc Minh nói xong, đặt cái còi lành lạnh man mát vào trong lòng bàn tay nhỏ bé của Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu không thể tin nhìn lòng bàn tay, sợ hãi thất thanh kêu: “Tại sao lại ở trong tay của ngươi? Không có khả năng!”



“Tiểu Hạ Lan, đi thôi. Ta thả ngươi đi.”



“Cái gì?” Hạ Lan Phiêu quả thật không thể tin vào lỗ tai của mình.



“Đã chuẩn bị xe ngựa cho ngươi ở cửa cung. Nếu không đi, ta sẽ không bao giờ thả ngươi đi nữa.”



“Ta đi, ta đi! Hạc Minh đại nhân, người tốt sẽ có phúc báo, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi đấy!”



Hạ Lan Phiêu mừng rỡ như điên ca tụng Hạc Minh, xoay người bước đi, không có chút quyến luyến. Hạc Minh có chút buồn bã nhìn bóng lưng dứt khoát, tự nhiên rời đi, khẽ mỉm cười: “Thật đúng là không ai có thể đi vào trái tim của ngươi. Tiểu Hạ Lan, hi vọng ngươi không oán trách ta.” (ai, định mệnh, định mệnh)