Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 52 : Thanh tỉnh
Ngày đăng: 21:18 21/04/20
Edit: kaylee – lqdddd.
“Không chịu ăn thật sao? Thật là quật cường…. Như vậy, Trẫm cho ngươi ăn.”
….
“Nương nương bây giờ mạch tượng bình thản, chạy dài có lực, không nên hôn mê bất tỉnh. Xin hỏi Hoàng Thượng, nương nương đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Nàng…. Túy Hà Y phát tác. Sau khi nàng phát độc, Trẫm đã cho nàng dùng thuốc giải.”
“Thì ra là như vậy! Túy Hà Y là loại kỳ độc, nếu muốn giải độc, thì trước khi độc phát giải mới tốt. Nhưng mà, sau khi phát tác mà giải độc kịp thời, cũng sẽ không làm cho người ngủ say bất tỉnh…. Trừ phi, là ngươi đó không muốn tỉnh lại.”
“Có ý tứ gì?”
“Nói đúng là, theo tình trạng cơ thể của nương nương bây giờ, sớm đã tỉnh lại, nhưng hình như ngài không muốn tỉnh.” Trần Thái y hiển nhiên không biết làm sao diễn đạt ý của mình, rất là buồn rầu: “Bệnh như vậy rất hiếm gặp…. Vi thần chỉ thấy qua trong sách.”
“Trên sách ghi lại thế nào?”
“Trên sạch ghi lại, một nữ nhân bởi vì con chết, thương tâm quá độ mà hôn mê, ngủ mê một tháng, cuối cùng suy kiệt mà chết. Xem triệu chứng bệnh của nương nương, rất giống….”
“Ngươi nói là nàng có khả năng sẽ chết?”
“Vi thần không dám.” Trần Thái y xoa mồ hôi trên trán: “Nương nương phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ tỉnh lại.”
“Nhiều nhất có thể chống đỡ bao lâu?”
“Nửa tháng….”
“Không được. Trẫm muốn nàng tỉnh lại trong vòng ba ngày. Nếu như ba ngày sau nàng còn chưa tỉnh lại, Trẫm sẽ giết ngươi.”
Tiêu Mặc lạnh lùng nhìn Trần Thái y, mà Trần Thái y mặt trắng như tờ giấy. Tiêu Mặc không để ý đến sự hoảng sợ của lqđ Trần Thái y, chỉ chậm rãi sờ gương mặt đang ngủ say của Hạ Lan Phiêu, nhẹ nhàng nói: “Muốn trốn tránh sao? Trẫm sẽ không để cho ngươi bỏ qua vở kịch hay này. Kịch hay rất nhanh sẽ mở màn, ngươi sao có thể vắng mặt? Làm sao ngươi có thể không tận mắt nhìn kết cục của Hạ Lan gia? A….”
Nhược Vũ cung.
Thục phi ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, lẳng lặng nhìn dung nhan tươi đẹp của mình trong gương. Nàng, còn trẻ như vậy, đẹp như vậy. Nàng nhớ Hoàng Thượng nói thích nhất dáng vẻ duyên dáng sang trọng của nàng, cho nên vẫn luôn mặc hồng y mà Hoàng Thượng thích, đeo trang sức Hoàng Thượng thích, vẽ đào hoa trang Hoàng Thượng thích, chỉ mong Hoàng Thượng nhìn nàng lâu hơn một chút. Hôm nay, nàng nghe được tin tức Hoàng Thượng hồi cung, mừng rỡ như điên, lập tức tỉ mỉ trang điểm, Nàng muốn dùng dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình nghênh đón Hoàng Thượng, nhưng lại lấy được tin tức Hoàng Thượng ôm Hoàng Hậu đến Long Khiếu điện ngủ lại. Hoàng Hậu, hình như bị trúng một loại độc không biết tên, một mực ngủ say, mà Hoàng Thượng liền coi chừng nàng.
Long Khiếu điện…. Tại sao lại là Long Khiếu điện? Chiếc giường kia, bất kỳ phi tần nào đều không có tư cách ngủ trên đó…. Tại sao người có thể ngủ lại cố tình là nàng, Hoàng hậu thấp hèn…. Là vì cái gì?
Thục phi còn nhớ rõ, lúc mới vào cung, nàng từng được thị tẩm trên chiếc giường cao quý kia, trải qua đêm quan trọng nhất của một nữ nhân. Nhưng mà, lúc trời còn chưa sáng, nàng liền bị thái giám cung kính mời đi, hơn nữa còn được ban cho ‘thuốc tịnh thân’.
Thuốc tịnh thân? Thật là buồn cười…. Ta còn là tân nương! Ta là Thục phi nương nương tôn quý! Tại sao tư cách ngủ trên chiếc giường này cũng không có? Chẳng lẽ, ta thật sự lqđ chỉ là công cụ để lôi kéo cha ta của nam nhân vô cùng tuấn mỹ đó sao? Ta không tin….
Hoàng Thượng, ngươi đối với ta vẫn là có mấy phần thật lòng. Vì ngươi, ta buộc phụ thân đứng về phía ngươi, phản bội Hạ Lan Tướng quân và Thái hậu. Ngươi hận người Hạ Lan gia như vậy, tại sao lại để cho nữ nhi của Hạ Lan gia ngủ trên giường của ngươi? Ta, thật sự rất hận nàng….
Thục phi nghĩ vậy, nước mắt lã chã chảy xuống, ướt váy. Trong mắt của nàng, tràn đầy oán độc, mà Hạ Lan Phiêu vẫn còn trong cơn mê ngủ, thật lâu không có tỉnh lại.
Đây là đâu?
Trong giấc mộng, Hạ Lan Phiêu vẫn luôn ở trong một đường hầm màu đen không thấy đáy. Không có lối ra không có ánh sáng, có, chỉ là màu đen thuần túy. Nàng không biết mình muốn đi đâu, chẳng qua là cứ máy móc đi, đi, đi đến khi không thể nhấc nổi chân nữa. Hai chân của nàng, sớm đã đầm đìa máu tươi, một tiếng nói đột nhiên vang lên sau lưng nàng.
“Hạ Lan Phiêu….”
“Ai?”
Nàng quay đầu lại, thấy một gương mặt giống hệt nàng. Khuôn mặt của người nọ giống nàng như đúc, chẳng qua là lqdd vẻ mặt lạnh lùng hơn, đau thương hơn. Nàng chạm nhẹ vào hai gò má của Hạ Lan Phiêu, nhẹ nhàng nói: “Trở về đi. Thay ta, thương hắn.”
“Thương…. Ai? Ngươi là ai?”
“Ta chính là ngươi…. Thay ta, sống thật tốt, hoàn thành tâm nguyện chưa làm xong của ta. Chỉ có ngươi, mới có thể tìm được Thủy Lưu Ly, mới có thể cho hắn thứ hắn muốn…. Mặc dù như vậy đối với ngươi không công bằng, nhưng ngươi không thể chết được…. Xin lỗi….”
Cô gái áy náy nhìn Hạ Lan Phiêu, vung tay lên, Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác mình đang rơi xuống, tin tan lòng nát dạ thương. Nàng mở choàng mắt, nhìn thấy một nam nhân trung niên đang vội vàng làm cái gì đó trên người mình, mà trên thân thể đáng yêu của nàng đang cắm đầy ngân châm.
Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ta xuyên qua thành túi may vá? Không muốn! A a a a….
“Khốn khiếp!”
Hạ Lan Phiêu theo bản năng đứng dậy, hung hăng đẩy Trần Thái y, cắn răng nghiến lợi rút ngân châm trên người mình ra… thật đau! Lão biến thái đáng chết, cư nhiên nhân lúc ta hôn mê mà khi dễ ta, nhìn bộ dáng tay chân lèo khèo, lát nữ ta sẽ cho ngươi đẹp mặt! A, đây là đâu? Ta nhớ ta bị Tiêu Mặc bắt đi! Gian phòng này nhìn có chút quen thuộc….