Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 55 : Dấu ấn của Tiêu Mặc

Ngày đăng: 21:18 21/04/20


.



Ngón tay lạnh như băng của Tiêu Mặc khẽ lướt qua bờ môi của Hạ Lan Phiêu, trong mắt tràn đầy ác liệt. Hạ Lan Phiêu nhìn đôi mắt đen tối không thấy đáy của Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy thân thể cứng nhắc, muốn động mà không thể nhúc nhích được. Thật lớn sợ hãi, lập tức vây quanh nàng. Nàng đoán không ra Tiêu Mặc muốn làm cái gì, nhưng nàng biết rõ, Tiêu Mặc thật sự tức giận.



“Ta….”



Môi của nàng bị bịt kín rồi. Tiêu Mặc ôm nàng, dùng sức hôn môi của nàng, ở trên môi nàng lưu lại dấu ấn thuộc về mình. Nụ hôn của hắn, phô thiên cái địa (ý là liên tục ùn ùn kéo đến á), làm cho đầu óc Hạ Lan Phiêu trống rỗng, quên mất hô hấp. Nàng chỉ ngơ ngác ngồi đó, mặc cho đầu lưỡi của vị ác ma tà mị trước mắt tùy ý lqđ khuấy đảo trong miệng nàng, ở trên cổ nàng lưu lại những vết máu ứ đọng. Một loại tê dại giống như điện giật nháy mắt lan tỏa khắp cơ thể, thân thể của nàng cũng không nghe lời mà mềm yếu.



Cảm giác hôn môi bây giờ hoàn toàn khác so với quá khứ, bây giờ Tiêu Mặc, cuồng vọng mà kích tình, không có dịu dàng, chỉ có tham muốn giữ lấy. Tay của hắn ôm chặt eo Hạ Lan Phiêu, dùng sức làm cho thân thể của nàng dán sát lại mình, dường như muốn hòa tan nàng vào trong cơ thể mình. Hạ Lan Phiêu gần như trầm luân trong sự cường thế của Tiêu Mặc, hôn sâu xuống dưới, khi nụ hôn nóng rực của Tiêu Mặc dừng ở ngực của nàng, cả người nàng run lên, tỉnh táo lại.



“Không…. Không…. Muốn….” Hạ Lan Phiêu khó khăn nói.



“Đúng là không muốn hay sao?” Tiêu Mặc thổi khí nóng bên tai nàng, mỉm cười nói.



“Không muốn! Sắc lang!”



Hạ Lan Phiêu xấu hổ liều mạng kéo quần áo che cơ thể mình, mặt đã hồng như trứng gà nấu chín (chắc là lòng đỏ trứng gà á). ACUP chưa phát dục hoàn toàn của nàng ở trong gió làm trò cười cho mọi người, gần ngực có một trái dâu tây hồng rực. Nàng hung ác trợn mắt nhìn Tiêu Mặc một cái, không nói một lời lqđ cài nút áo, nhưng là tay đang run rẩy, làm thế nào cũng cài không được. Tiêu Mặc dịu dàng giúp nàng cài nút áo, bàn tay xuyên qua mái tóc đen của nàng, nghiêm túc nói: “Ngươi là của Trẫm, bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu cũng không thể để nam nhân khác chạm vào. Nếu có lần sau, Trẫm sẽ giết chết ngươi.”


“À?”



Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng nuốt xuống ngụm thuốc đắng chát cuối cùng, trong đầu đã bị giày vò đến trống rỗng, theo thói quen há to miệng. Trong miệng của nàng, đột nhiên có nhiều hơn một quả mơ ngọt, vị đắng chát cũng biến mất không thấy nữa. Nàng có chút hoang mang nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Mặc, lẩm bẩm nói: “Cái này….”



“Không thích ăn sao?”



“Không phải…. Cám ơn ngươi.”



“Không cần khách khí.”



Ở bên trong Phượng Minh cung, Hoàng hậu cùng Hoàng Thượng vui vẻ cười, cảnh tượng hòa thuận mà ấm áp. Tiêu Mặc cười là vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng), Hạ Lan Phiêu cười là tâm sự nặng nề. Nàng không biết tại sao Tiêu Mặc lại đối xử tốt với lqđ nàng như vậy, có lẽ là để mình có thể dốc hết sức diệt trừ Hạ Lan Thụy mà thôi. Nhưng hắn có biết hay không, làm như vậy, ta sẽ nghĩ lung tung….



Ngoài cửa, bước chân của Thục phi dừng lại. Nàng vốn nghĩ đến làm nhục kẻ bị đưa đi Kim quốc, lại không biết xấu hổ trở về nước, nhưng không nghĩ đến lại thấy một màn không muốn thấy này. Nàng nhìn thấy Hạ Lan Phiêu khẩn trương cùng phòng bị, thấy được dường như Tiêu Mặc…. Dịu dàng. Nàng biết, nam nhân giống như Tiêu Mặc, dù là lợi dụng nữ nhân, cũng là làm cho nữ nhân đó cam tâm tình nguyện vì hắn mà chết. Nhưng, hắn chưa bao giờ dịu dàng đút thuốc cho ai như vậy, chưa bao giờ chăm chú nhìn người nào như vậy, chưa bao giờ. Nhưng người kia…. Tại sao cố tình lại là Hạ Lan Phiêu không có chỗ nào bằng nàng? (đây là người cuộc thì tối, người ngoài cuộc thì sáng =.=)



Mà một cuộc kinh biến, ruốt cuộc đang ở trước mắt rồi….