Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 60 : Sự uy hiếp của tử vong

Ngày đăng: 21:18 21/04/20


Edit: kaylee – DĐLQĐ.



Sự uy hiếp của tử vong, lại một lần nữa bao phủ cả người Hạ Lan Phiêu. Nàng không nghe được tiếng kinh hô không thể tin của Tử Vi, trong mắt chỉ có khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo của Hạ Lan Thụy.



“Tiện nhân!”



Hạ Lan Thụy giơ cao tay, nhưng không biết vì sao không có đánh xuống. Hắn chán ghét cái người trong cơ thể có chảy dòng máu của hắn này, nữ nhi được hắn nâng lên địa vị cao nhất lại cam đảm phản bội hắn, cười. Hắn cười nắm bả vai gầy yếu của nàng, hai mắt đỏ bừng: “Ngươi cho rằng một chút tài mọn thế kia có thể lừa gạt ta? Thái y viện có người của ta, mà tên tiểu tử Tiêu Mặc kia âm thầm đóng quân cho rằng không ai biết đã cũng đã sớm biết. Hắn có, chẳng qua là những lão thất phu không biết điều trong triều cùng một vạn binh mã, mà ta, có mười vạn. Hiện tại, hẳn là hắn đã mang quân bao vây Hạ Lan phủ, ý đồ khống chế Hạ Lan gia đi. Bính lính của ta không biết Hoàng Thượng, coi như lỡ tay giết Hoàng Thượng, cũng chỉ chu di cửu tộc (1) tên tội nhân (2) dám can đảm hành thích Hoàng Thượng mà thôi. Tiêu Mặc sẽ không ngờ tới, phó tướng Trần Bình đi ra ngoài thành điều bảy vạn binh mã của ta, cộng thêm ba vạn binh mã ở kinh thành, Hoàng cung sắp là vật nằm trong tay ta rồi. Vốn nghĩ tiểu tử kia ngoan ngoãn nghe lời sẽ để cho hắn sống thêm hai năm, lại không nghĩ rằng hắn gấp gáp như vậy…. Phiêu nhi, ngươi vốn có cơ hội làm Thái hậu tôn quý, nhưng ngươi không biết quý trọng. Như vậy, đừng trách ta vô tình.



(1) Chu di cửu tộc: giết chín họ.



(2) Tội nhân: người phạm tội.



“Vô tình….” Hạ Lan Phiêu cười như mếu: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có tình? Nhưng chỉ cần là người có tâm, cũng sẽ không hạ độc khống chế nữ nhi, sẽ không buộc ta ở bên cạnh ác ma, sinh con cho hắn! Ta là cái gì? Ngươi cùng Tiêu Mặc mặt ngoài duy trì quan hệ, mà ta cũng chỉ là quân cờ duy trì hòa bình trước khi chiến tranh bộc phát thôi. Nếu như ta đứng về phía ngươi, kết cục tốt nhất chính là làm Thái hậu, , ở trong cung cô đơn đến già, nhưng nếu ta đứng bên Tiêu Mặc hắn có thể cho ta tự do ta muốn!”



“Làm sao ngươi biết Tiêu Mặc sẽ thả ngươi đi?” Hạ Lan Thụy cười lạnh: “Không có Hạ Lan gia, cái gì ngươi cũng không có, cái gì cũng không còn. Hạ Lan Phiêu, coi như ngươi chán ghét họ của mình, ngươi cũng là nữ nhi của Hạ Lan gia!”
Hạ Lan Phiêu không thể tin nhìn Tiêu Nhiên đang ôm chặt mình, nhìn áo trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt không còn tia huyết sắc. Mà hắn, cư nhiên đang mỉm cười. Hắn ôm Hạ Lan Phiêu, nhẹ nói: “Cuối cùng cũng tới kịp….”



“An Vương?” Hạ Lan Thụy khinh thường nhìn Tiêu Nhiên: “Làm sao không đi cùng hoàng huynh của ngươi đến phủ đệ của lão phu, lục soát chứng cớ mưu phản của lão phu?”



“Chúng ta cũng không đi phủ đệ của Hạ Lan Thừa tướng. Mục đích của chúng ta không phải là muốn chứng minh Thừa tướng làm phản, mà là xem Thừa tướng làm phản.” Tiêu Nhiên thản nhiên nói.



“Cái gì?”



Bốn phía, đột nhiên vang lên tiếng thiên quân vạn mã ồn ào náo động tràn vào hoàng cung. Hạ Lan Thụy đắc ý nghe tiếng vó ngựa, tiếng bước chân chỉnh tề đánh tới Phượng Minh cung, cửa mở ra.



Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy gia binh quen thuộc của Hạ Lan gia, nhưng không ngờ lại là Ngự Lâm quân. Bọn họ giương cung nhắm tên vào Hạ Lan Thụy, chỉ chờ Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, vạn tên cùng bắn. Mặt của Hạ Lan Thụy, cuối cùng cũng tái nhợt.



. .