Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 65 : Kế hoạch thuần phục

Ngày đăng: 21:18 21/04/20


.



Hoàng Hậu?



Thục phi nghẹn họng kinh ngạc nhìn Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy máu toàn thân đông cứng lại. Nàng nhìn khuôn mặt âm tình bất định của Tiêu Mặc, không biết nên trả lời như nào. Mà Tiêu Mặc chỉ nở nụ cười nhàn nhạt: “Nói thật!”



Rốt cục Hoàng Thượng muốn làm cái gì? Hạ Lan gia đã sụp đổ, hắn cũng không cần cố kỵ người nào nữa, chẳng lẽ là muốn phế tiện nhân kia để cho ta thay thế? Hay là…. Chỉ dò xét xem ta có thần phục hay không? Thôi, chuyện ta muốn làm Hoàng Hậu cũng không phải bí mật gì, cần gì khổ sở giấu giếm? Huống chi, cho dù ta giấu được người khắp thiên hạ, cũng không thể gạt được hắn….



“Nô tỳ…. Muốn làm Hoàng Hậu.” Cuối cùng Thục phi cũng nói.



“Hả? Tại sao?” Tiêu Mặc lẳng lặng cười.



Thử hỏi trong thiên hạ này có cô gái nào không muốn làm nữ nhân của Hoàng Thượng, lại có cô gái nào không muốn làm Hoàng Hậu tôn quý? Nô tỳ thật lòng ái mộ Hoàng Thượng, nguyện ý toàn lực phụ tá Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng minh giám.”



“Đúng vậy…. Tất cả nữ nhân đều muốn làm nữ nhân của Trẫm, đều muốn làm Hoàng Hậu của Trẫm, chỉ trừ nàng….”



Tiêu Mặc nói xong, rơi vào trầm tư, trên mặt cũng có chút mê màng. Nội tâm đang dâng cao đến mây xanh của Thục phi đột nhiên rớt xuống trong nháy mắt, có chút đau. Nàng vốn tưởng rằng Tiêu Mặc hỏi như vậy là có ý định cho nàng phù chính (1), nhưng hiện tại xem ra, trong đầu Tiêu Mặc vẫn chỉ có nữ nhân kia – nữ nhân phóng đãng, hạ tiện! Hoàng Thượng, rốt cục lúc nào ngài mới có thể thấy rõ lòng của ta? Ta mới là nữ nhân có thể phụ tá ngài, hầu hạ ngài lại còn yêu ngài thật nhiều….



(1) Phù chính: đưa thiếp lên làm thê.




“Cái gì? Khi nào đã có quy định này?”



“Thục phi nương nương quản lý lục cung, nàng ra lệnh hạ quan chỉ có thể nghe theo. Mời nương nương trở về.”



“Thật sao?” Hạ Lan Phiêu cười lạnh: “Được, vậy ta đi tìm Thục phi. Nếu Tử Vi xảy ra chuyện không hay, ta tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi.”



Hạ Lan Phiêu sử dụng tất cả vốn liếng cũng không thể nào lay động Thái y, chỉ đành đi gặp nữ nhân luôn coi nàng như kẻ thù kia. Nàng chạy không ngừng nghỉ đến Nhược Vũ cung, không nói một lời liền xông vào. Cung nhân đứng cửa của Nhược Vũ cung giật mình nhìn Hoàng Hậu nương nương không qua thông báo liền xông vào Nhược Vũ cung, tất cả đều biến sắc. Bọn họ vội vàng ngăn cản Hạ Lan Phiêu, mà Hạ Lan Phiêu lại rống to: “Để ta đi vào.”



“Nương nương, mời ngài trở về! Thục phi nương nương đang dùng bữa cùng Hoàng Thượng, chắc sẽ không ra gặp ngài!”



“Buông tay, Bản cung là Hoàng Hậu, các ngươi lại dám ngăn cản Bản cung? Buông tay!”



Cung nữ, thái giám của Nhược Vũ cung mặc kệ Hạ Lan Phiêu giãy giụa như thế nào, vẫn gắt gao nắm chặt quàn áo của nàng, không để nàng bước vào nội điện nửa bước. Bên trong nội điện, Thục phi từ tốn ăn thức ăn, mắt điếc tai ngơ (làm lơ) với chuyện bên ngoài, khóe môi nở nụ cười trào phúng. Mà Tiêu Mặc lại dừng đũa nghe rõ ràng, nói với cung nữ: “Để nàng đi vào.”



“Hoàng Thượng!” Thục phi không vui làm nũng: “Tại sao lại để nữ nhân bại hoại kia phá hỏng hứng thú của chúng ta? Nô tỳ vừa luyện múa định ăn xong sẽ biểu diễn cho Hoàng Thượng xem đó.”



“Để Hoàng Hậu đi vào.”