Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 79 : Bí mật
Ngày đăng: 21:18 21/04/20
Nhìn Hạ Lan Thụy gắng gượng kiềm chế tức giận, nhìn Hạ Lan Thụy vì kích động mà phát run cả tay, Hạ Lan Phiêu sợ. Hạ Lan Thụy một phát đã nắm được bả vai của nàng, hung hăng bóp, nghiêm nghị hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta. . . . . . Ta là Hạ Lan Phiêu!"
"Nói láo! Ngoại trừ vẻ ngoài, tính tình và sở thích của ngươi và Phiêu Nhi hoàn toàn không giống nhau, món điểm tâm ngọt kia Phiêu Nhi sẽ không động vào chứ đừng nói là ăn như ngươi! Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Người không được phép thay đổi sở thích sao? Đột nhiên ta thích ăn đồ ngọt không được sao?" Hạ Lan Phiêu phản bác rụt rè: "Ngươi. . . . . . làm ta đau!"
"Điều đó không thể xảy ra." Hạ Lan Thụy âm lãnh cười: “Sau khi mẹ của Phiêu Nhi uống bát canh đậu xanh có thạch tín rồi thổ huyết mà chết trước mặt nàng, nàng bắt đầu không động vào bất kỳ thứ đồ ngọt. Ngươi, rốt cuộc là ai? Không nói nữa, lão phu không chừng có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra."
. . . . . .
Xem ra, đúng là "Chi tiết quyết định tất cả" . Nghĩ đến Tử Vi sớm có hoài nghi đối với ta, chẳng qua từ trong tâm nàng không nghi ngờ thôi —— vẻ ngoài của ta và Hạ Lan Phiêu giống nhau, nhưng chúng ta rõ ràng là hai người khác nhau. Là ta không phải, đã giả thành nàng, rồi lại không muốn , vừa nghĩ ngụy trang thành nàng, rồi lại không muốn sống giống như cuộc sống của nàng trước kia mới tạo thành cục diện của ngày hôm nay. . Nếu hắn đã nghi ngờ, vậy liền nói mọi việc cho hắn biết là tốt rồi. Nhưng không biết hắn có thể tiếp nhận được sự thật này hay không?
“Đúng vậy, ta không phải là con gái của ngươi." Hạ Lan Phiêu không sợ hãi mà nhìn hắn: "Ta cũng tên là Hạ Lan Phiêu, không biết vì sao đến được nơi này, tiếp tục cuộc đời của nàng. Con gái của ngươi. . . . . . có lẽ đã trở thành một đám u hồn rồi. Là hồn phách của nàng gọi ta tới đây."
Hạ Lan Phiêu nhớ tới truyền thuyết ma quái của điện Lãnh Tuyền, nhớ lại tiếng hát quỷ dị kia, nhịp tim càng lúc càng nhanh. Hạ Lan Thụy cổ quái nhìn nàng, âm u nói: "Chết. . . . . . Man Ngọc sẽ không chết. Nàng mãi mãi trẻ như vậy, đẹp như vậy, năm tháng đều không lưu lại bất kỳ dấu ấn nào trên người nàng. Nàng không thuộc về hoàng cung, thứ nàng muốn là cuộc sống tự do. Nhưng tên khốn họ Tiêu kia đều vì dục vọng của bản thân, nhốt nàng lại, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn! Nếu không phải hắn đã chết từ lâu, ta đã phá nát hoàng cung, để cho hắn cũng được nếm thử một chút mùi vị bị giam cầm!"
Hạ Lan Thụy nói xong, hai mắt đỏ au như máu, trở nên điên dại. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, không thể tin hỏi: "Ngươi. . . . . . cũng vì nàng mới mưu phản? Vì nữ nhân ở điện Lãnh Tuyền kia? Ngươi yêu nàng?"
Hạ Lan Thụy ngây ngẩn cả người. Trước mắt của hắn, hiện ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của một cô gái, khóe môi cũng lộ ra mỉm cười. Hắn nhắm mắt lại, nhớ lại giọng nói điệu cười của cô gái kia, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, ta yêu nàng. Cho dù trở thành loạn thần tặc tử, cho dù phải chịu tiếng xấu muôn đời, ta cũng phải cứu nàng ra. Ta yêu nàng."
Hạ Lan Phiêu nhìn Hạ Lan Thụy chìm đắm trong ký ức ngọt ngào, trong lòng có chút thổn thức. Nàng không ngờ một cuộc mưu phản như vậy lại là để hướng tới một tình yêu không cách nào có được, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng than nhẹ một tiếng, nói với hắn: "Được, ta đồng ý với ngươi. Ta nhất định sẽ cứu nàng ra khỏi cung. Hiện tại, nên cho ta thuốc giải đi."
"Ha ha." Hạ Lan Thụy mỉm cười: "Đi tìm tỷ tỷ của ngươi đi. Chỉ có nàng mới có thể giải độc cho ngươi."
"Bây giờ ngươi nói cho ta biết phương pháp giải độc, không sợ ta không đi cứu Liên phi sao?"
"Ngươi sẽ làm." Hạ Lan Thụy lắc đầu: "Thủy lưu ly ở trong tay nàng. Lão phu biết ngươi và Tiêu Mặc đều đang tìm nó, cho nên, sẽ không buông tha cơ hội này."