Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 84 : Mẫu phi của Tiêu Mặc
Ngày đăng: 21:18 21/04/20
Liên phi….
Nàng biết hát ca khúc của thế kỷ hai mươi mốt, nàng là sủng phi của Tiên Hoàng, nàng bị nhốt ở Lãnh Tuyền điện không để cho người ngoài biết đến sự tồn tại của nàng, nàng là cô gái Hạ Lan Thụy đến chết không quên, nàng là người biết được tung tích của Thủy Lưu Ly, nàng lại là mẫu thân của Tiêu Mặc….
Trên người nữ nhân này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? Mà ta không hiểu tại sao, cảm thấy nàng và ta có quan hệ mật thiết…. Thân phận thật sự của nàng rốt cuộc là gì?
Hạ Lan Phiêu giật mình nhìn Tiêu Nhiên, mà Tiêu Nhiên lại nói tiếp: “Thật ra thì thân thế của A Mặc cũng là cấm kỵ trong cung, nhưng cũng không phải là bí mật. Bởi vì Liên phi chọc giận Tiên đế nên đột nhiên bị nhốt, ngay lúc đó A Mặc bị Tiên đế giao cho Đức phi – hôm nay là Thái Hậu nương nương nuôi dưỡng. Liên phi tuyệt đại phong hoa, không ngờ lại có kết cục như vậy, thật làm cho người ta nghẹn họng. Mọi người đều biết lao vào Thái Dịch Trì trong Lãnh Tuyền điện tự vẫn, nhưng lại không biết Liên phi bị Tiên Hoàng nhốt vào trong này, đời đời kiếp kiếp không thể bước ra ngoài một bước. Nàng bị nhốt quá lâu, đã điên rồi. Nàng điên nên không nhận ra bất luận kẻ nào, cũng không nói chuyện, thậm chí còn tự hại mình…. Vì phòng ngừa nàng tự thương tổn mình, Tiên Hoàng chỉ đành hạ lệnh khóa nàng lại, mà hàng đêm nàng đều ngâm xướng ca khúc dị tộc, làm cho cung nhân giữ cửa Lãnh Tuyền điện cho là ma quỷ. A Mặc từng nhiều lần lẻn vào đây thăm nàng, nhưng không lần nào có thể mang nàng đi. Nếu có người muốn mang nàng rời đi, nàng sẽ nóng nảy đánh người đó, thậm chí lấy cái chết uy hiếp. Cho nên, A Mặc âm thầm sai thị nữ chăm sóc nàng nhiều hơn, nhưng cũng không dám làm quá mức. Dù sao mẫu thân bị điên vẫn hơn đã chết rồi, không phải sao?”
Nghe Tiêu Nhiên lẳng lặng nói xong, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người càng ngày càng lạnh. Nàng không biết đến cùng là xảy ra chuyện gì, lại làm cho một sủng phi biến thành tù nhân trong một đêm, thậm chí rơi vào hoàn cảnh như hôm nay.
“Vết thương trên mặt nàng là xảy ra chuyện gì? Là nàng tự làm tổn thương mình sao? Còn nữa, tại sao đột nhiên nàng lại làm Tiên Hoàng tức giận, tại sao đột nhiên phát điên?”
Cũng là con gái, Hạ Lan Phiêu đương nhiên hiểu rõ dung nhan quan trọng với một nữ nhân như thế nào. Liên phi tự tổn thương mình, vậy phải có bao nhiêu oán hận, bao nhiêu dũng khí mới có thể hủy dung mình? Nhưng nếu như không phải như vậy thì sao? Nếu như nàng rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, đều vì bị người hãm hại thì sao? Hậu cung quả nhiên là chốn ăn tươi nuốt sống….
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Nhiên, Hạ Lan Phiêu đi lên phía trước, nhẹ nhàng ôm co gái điên cuồng kia. Hắn chỉ cảm thấy tim run lên, gần như muốn rút kiếm bảo vệ Hạ Lan Phiêu, nhưng ngoài dự liệu của hắn, không có chuyện gì xảy ra.
Liên phi, không hề nhận ra bất luận kẻ nào nữa, không hề nhớ bất luận kẻ nào nữa, không hề lưu luyến bất luận kẻ nào nữa lại đang nhu thuận rúc vào bả vai Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt dịu dàng, giống như đứa bé lệ thuộc vào cha mẹ.
Hạ Lan Phiêu giống như mẫu thân nhẹ nhàng vuốt tóc Liên phi, nước mắt đột nhiên rơi xuống: “Ngươi ngu sao? Vì một người đàn ông tự hành hạ mình thành như vậy, có đáng không? Nam nhân ngươi yêu đã chết rồi, dù ngươi có điên có ngu, hắn cũng không nhìn thấy được nữa rồi! Trên thế giới này, người duy nhất có thể dựa vào, chỉ có bản thân mình thôi. Ngươi tội gì phải tự giẫm đạp mình như vậy? Mau tỉnh lại, nói cho ta biết chuyện của Thủy Lưu Ly, chúng ta cùng nhau về nhà.”
“Về nhà….”
Chuyện ngoài dự đoán của mọi người, một lần nữa xảy ra.
Liên phi đã nhiều năm ngoài ca xướng ra không nói tiếng nào, thế nhưng rõ ràng đã trả lời Hạ Lan Phiêu, khó khăn nói ra từng từ nàng mong chờ, nhưng bây giờ từ ngữ nói ra càng như phát ra từ nơi xa xôi nào đó. Nàng cười ha ha với Hạ Lan Phiêu, giọng nói nhỏ nhẹ gần như không nghe rõ: “Ta…. Đã…. Không có…. Nhà. Thủy Lưu Ly…. Ở…. Giang Đô…. Vân Kính đại sư…. Ngươi…. Có thể…. Về nhà….”