Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 146 :

Ngày đăng: 21:19 21/04/20


“Phốc!”



Nghe Hạ Lan Phiêu nói, mặt Tiêu Mặc nhăn nhó, cố giả bộ chấn định, nhưng định lực của Lý Trưởng vẫn là kém một chút. “Tái ông mất ngựa (phúc họa khôn lường), làm sao biết không phải là phúc? Có thể làm nữ nhi của Tiêu…. Tiêu công tử, cũng coi là phúc khí của muội muội.”



Nghe Hạ Lan Phiêu mở to mắt nói lời bịa đặt với Tuyết Nha, Lý Trưởng cảm thấy sau lưng mình đã bị mồ hôi làm dính ướt. Hắn không biết tại sao Hạ Lan Phiêu lại có lá gan dám trêu chọc Hoàng Thượng, nói nàng là nữ nhi của Hoàng Thượng thì cũng thôi đi, lại còn làm liên lụy đến hắn, nói cha của Hoàng Thượng là một thái giám? Hắn thật sự không muốn chết….



Khác với sự sợ hãi của Lý Trưởng, Tiêu Mặc vẫn tự nhiên uống rượu, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tay cầm ly rượu của hắn có chút run rẩy. Hắn mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu, không mở miệng phản bác, mà Hạ Lan Phiêu bị sự dịu dàng kinh khủng của hắn làm cho tóc gáy dựng đứng. Nàng càng bịa đặt càng không hợp thói thường, nhưng Tiêu Mặc chỉ lẳng lặng nhìn nàng biểu diễn, giống như tất cả mọi chuyện xảy ra đều không có lien quan đến hắn.



“Không biết trong nhà Hạ Lan muội muội…. Còn người nào nữa?” Cuối cùng Tuyết Nha cũng xấu hổ hỏi đến trọng điểm.



Nàng len lén liếc mắt nhìn Tiêu Mặc, phát hiện càng nhìn càng thấy hắn anh tuấn. Mặc dù công tử này đã có nhi nữ (con gái ruột), nhưng làm tiểu thiếp cho một nam nhân anh tuấn lại nhiều tiền như vậy nàng vẫn nguyện ý.



“Nhà ta còn có Đại nương, Nhị nương, Tam nương, Tứ nương…. Tỷ tỷ, nhà ta thật khổ mà! Gia gia già rồi không thể kiếm sống, phụ than cũng mặc kệ, chỉ có thể để cho mấy nữ nhân thêu thùa dien~đàn,le/quy.ddoonn duy trì cuộc sống. Mà hắn, lại còn phá sản đến mức lãng phí tiền bạc đi du lịch!” Hạ Lan Phiêu nói xong, ngón tay thon dài chỉ vào Tiêu Mặc: “Bọn họ có thể ở thượng phòng, ta chỉ có thể ở phòng của hạ nhân, còn phải tự mình quét dọn vệ sinh để trả tiền phòng, ô ô ô…. Chúng ta nghèo đến mức chỉ có thể ăn rau cải đậu hũ, hắn còn đốt tiền uống rượu!”



“Tại sao có thể như vậy?”




Tuyết Nha tự hối hận đã lỡ miệng, những đồng bạn cũng thi nhau cho nàng ánh mắt khinh bỉ. Mặt nàng đỏ lên, từ trên đầu rút xuống một cây tram đưa cho Hạ Lan Phiêu, nói với nàng: “Về sau nếu thật sự gặp khó khăn có thể đến tìm tỷ tỷ, hiện tại tỷ tỷ có chuyện, đi trước đây. Hạ Lan muội muội, chỉ mong có thể gặp lại muội lần nữa.”



Cái gì? Đi nhanh như vậy? Ta nói nhiều như vậy chính là muốn ngươi mang ta đi, ngươi không nên bỏ rơi ta a a a a a a!



Hạ Lan Phiêu nhìn bóng lưng Tuyết Nha cùng đồng bạn nàng rời đi, theo bản năng đứng lên, lại bị Tiêu Mặc kéo vào trong ngực. Nàng vội vàng giãy giụa, mà Tiêu Mặc lại sờ đầu nàng, ý vị sâu xa cười: “Hạ Lan, có phải cha đối với ngươi rất không tốt hay không?”



Ngài đối với ta rất tốt…. Không cần tỏa khí lạnh với ta được không…. Ta sợ….



“Ha ha….”



“Cha biết trước kia mình làm sai rất nhiều chuyện. Như vậy đi, bây giờ chúng ta liền lên lầu, để ngươi và cha cùng ở một phòng, có được không?”



“Ta…. Ta vẫn muốn ở cùng gia gia….”



“Như vậy sao được?” Tiêu Mặc dịu dàng cười: “Gia gia đã lớn tuổi, sẽ không chăm sóc được cho ngươi, đương nhiên phải để phụ thân ‘tự mình’ chăm sóc ngươi rồi. Đi thôi ta sai lầm rồi, ta thật sự sai lầm rồi….



Tiêu Mặc ung dung ôm Hạ Lan Phiêu, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người ôm Hạ Lan Phiêu lên lầu. Những khách nhân kia vô cùng hài lòng với người ‘phụ thân’ đột nhiên giác ngộ này, cũng thật tâm vui mừng cho dưỡng nữ đáng yêu này. Mà Hạ Lan Phiêu ở trong căn phòng hoa lệ của Tiêu Mặc, nhìn người mỉm cười từng bước ép sát mình, trong lòng nàng thật muốn khóc.