Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 151 :

Ngày đăng: 21:19 21/04/20


"Ơ ơ, bị nhận ra mất rồi, thật thương tâm ~~"



Hạc Minh thu cánh tay về, trong nháy mắt mặt đã thành cái bánh bao, nhìn thật điềm đạm đáng yêu.



Hắn co người rúc ở góc tường, tay không ngừng vân vê vạt áo, dùng một ánh mắt đặc biệt ai oán nhìn Hạ Lan Phiêu, nhìn tới mức nàng muốn cởi giày ra, hung hăng ném ngay vào mặt của hắn. Nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho giọng mình bình tĩnh lại: "Làm sao ngươi lại ở chỗ này? Tỷ tỷ Khinh Vũ của ta đi đâu rồi?"



"Khinh Vũ nào?" Hạc Minh mang vè mặt mê mang nhìn nàng, trong mắt lại tràn đầy giảo hoạt.



Ngươi còn giả bộ! Ta cho ngươi giả bộ!



"Chính là Thiên Thiên cô nương của Tiêu Tương quán. Ngươi thay nàng ra sân khấu, đừng có nói ngươi không biết nàng."



"A, ngươi nói nàng à. Thật đáng tiếc, nàng đã không còn ở đây."



"Cái gì? Chẳng lẽ nàng. . . . . ."



"Thật vất vả ta mới thăm dò được tin tức của nàng, nguyên muốn dùng sắc đẹp của ta dẫn dụ nàng, biết được một chút nhưng trước khi ta đến thì nàng ta đã đi rồi, thật thương tâm ~~~" Hạc Minh ai oán nhìn Hạ Lan Phiêu: "Tiểu Hạ Lan, có phải là người nhà ngươi, mọi người đều thích chạy trốn không vậy? Ta thật là khổ sở ~"



"Ngươi mới thích chạy trốn, cả nhà ngươi đều thích chạy trốn ấy! Người có đầu óc thấy biến thái đều sẽ trốn hiểu không!"



"Biến thái? Ha ha ha. . . . . ."



Hạc Minh đùa giỡn nhại lại lời của Hạ Lan Phiêu, trên mặt còn mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người không kìm được run lên. Nàng cố gắng để giữ vẻ mặt nghiêm túc cho mình nhưng nàng không biết nàng làm thế nào vẻ mặt âm trầm đó đều không thể ảnh hưởng ánh nắng mặt trời rực rỡ phát ra từ nội tâm Hạc Minh, thật đúng là vô lực. . . . . .
Hạc Minh đùa giỡn nhại lại lời của Hạ Lan Phiêu, trên mặt còn mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người không kìm được run lên. Nàng cố gắng để giữ vẻ mặt nghiêm túc cho mình nhưng nàng không biết nàng làm thế nào vẻ mặt âm trầm đó đều không thể ảnh hưởng ánh nắng mặt trời rực rỡ phát ra từ nội tâm Hạc Minh, thật đúng là vô lực. . . . . .



"Hạc Minh đại nhân, rốt cuộc tỷ tỷ của ta đi đâu rồi? Ta tìm nàng có việc gấp."



"Hả? Việc gấp gì?"



"Chuyện liên quan đến sống chết."



"Như vậy a. Là độc “Thánh Thủy” sao?"



"Làm sao ngươi biết!" Hạ Lan Phiêu trợn to hai mắt.



"Hình như Tiểu Hạ Lan quên mất, Tiểu Mộ Dung thế nhưng là một thần y đấy. Trên đời này, hiếm độc nào mà hắn không thể giải được, nhưng loại độc “Thánh Thủy” trong người ngươi lại chính là một trong số đó. Độc “Thánh Thủy” này là độc vật gia truyền của nhà Hạ Lan các người, từ trong chín loại hoa độc và chín loại cây độc chọn tùy ý kết hợp ba loại mà thành, thuốc giải cũng không giống nhau. Nếu tùy tiện giải độc, rất có thể nghĩ là giải được nhưng lại càng độc nặng hơn ~~"



"Vì thế, các ngươi biết thuốc giải trong tay tỷ tỷ của ta nên đặc biệt tới tìm nàng ấy, đúng không?" Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp: "Hạc Minh, cám ơn ngươi."



Cám ơn ta? Tại sao muốn cám ơn ta? Ta tới tìm nha đầu kia, chỉ vì muốn biết bí mật kia thôi. . . . . . Nhưng bị nàng nhìn “thâm tình” như vậy, cũng không tồi. Nếu là hiểu lầm thì cứ để nàng hiểu lầm đi.



"Ha ha."



Hạc Minh hàm hồ cười một tiếng, đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra. Trong chốc lát, luồng gió lạnh ùa vào căn phòng, xua tan không ít mùi son phấn trong phòng. Hắn nhàm chán cúi đầu xuống, cởi từng thứ đồ trang sức trên người xuống, lúc muốn cởi cả y phục thì Hạ Lan Phiêu vội vàng bưng kín mặt: "Ngươi.. ngươi.. ngươi.. muốn làm gì?"



"Thay quần áo ~~"
"Thay quần áo ~~"



"Đồ biến thái! Ngươi không phải biết cái gì gọi là “nam nữ thụ thụ bất thân” sao?"



"Nhưng mà không phải những gì nên làm chúng ta cũng đã làm rồi ư, Tiểu Hạ Lan ~~ dáng dấp của người ta tốt như vậy, người khác được lợi không bằng ngươi được lợi... ngươi nói có đúng không?"



Hạc Minh cười ha ha, can đảm cởi y phục trước mặt Hạ Lan Phiêu, rửa sạch, xoá hết phấn trên mặt, đổi trường bào màu đỏ mình thường hay mặc.



Không biết trường bào của hắn không có nút cài áo hay là hắn cố tình không cài, cổ áo mở lớn, lộ ra lồng ngực mê người. Mái tóc dài màu đen của hắn lười biếng xõa ở phía sau, đôi mắt xếch tà mị tràn ngập nụ cười liếc qua Hạ Lan Phiêu, liều mạng kéo bàn tay đang che mặt của nàng xuống.



Hắn đặt tay của Hạ Lan Phiêu lên ngực của mình, dùng tay của nàng vuốt ve da thịt của mình, cười khẽ bên tai nàng: "Tiểu Hạ Lan, đã có duyên gặp nhau, hay là chúng ta tiếp tục những gì trước kia chưa xong nhé."



Tiếp tục? Tiếp tục gì thế?



"A nha, không nên dùng ánh mắt vô tội này nhìn người ta chứ sao. Dĩ nhiên là tiếp tục ~~ thân mật rồi ~~"



. . . . . .



Để chứng minh lời nói của chính mình không phải là giả, Hạc Minh phần phật một cái đã cởi y phục mình vừa mặc xong xuống.



Hắn từ từ cởi nút áo ra, lộ hơn nửa bả vai, tay trên bờ vai chậm rãi vuốt ve, cười như không cười nhìn Hạ Lan Phiêu, nghiêng người trong đôi mắt xếch tràn đầy khiêu khích. Hai loại cảm giác này hoàn toàn bất đồng là cường tráng và xinh đẹp lại cùng xuất hiện trên người hắn, chung quanh hắn tỏa ra hào quang màu đỏ.



Dàng người Hạc Minh thật rắn chắc nha. . . . . . Cơ ngực này, eo thon này, bắp tay này, thật không phải là người nữa rồi a a a! Hắn không đi chụp hình loại A thì thật là đáng tiếc!



Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn dáng người đẹp tới phun máu mũi của hắn, đột nhiên nghĩ tới Tiêu Mặc. Thật ra thì thời gian nàng và Tiêu Mặc "thẳng thắn gặp nhau" cũng không ít nhưng chưa có lần nào nhìn thấy dáng người của Tiêu đại gia cả. Theo như trí nhớ trước kia thì dáng người Tiêu Mặc cũng không kém, nhưng so với Hạc Minh thì có cảm giác khác nhau.



Mặc dù đều có bắp thịt rắn chắc và bụng bằng phẳng nhưng xương cốt của Hạc Minh mảnh mai hơn một chút, cũng có sự quyến rũ và xinh đẹp của một người phụ nữ hơn, là một yêu nghiệt phi giới tính mỹ lệ tới chói mắt. Như đã nói qua, chung quanh ta trai đẹp thật không ít, thật hạnh phúc



"Tiểu Hạ Lan. . . . . . quên cái tiểu tử thối kia đi, hưởng thụ không gian đêm đẹp đẽ với ta, được không?" Hạc Minh thì thầm bên tai Hạ Lan Phiêu.