Lão Bà Nô

Chương 2 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


“Có lửa, phòng chứa củi phát hỏa” Tân khách đang tụ tập trong đại sảnh, đột nhiên có gia đinh hốt ha hốt hỏang chạy tới cao giọng la hét.



Hiên Viên Chiếu cả kinh đứng lên: “Cái gì? Phòng chứa củi?” Sắc mặt hắn thoắt trở nên trắng bệch, trước đó một khắc, Ly Lạc bảo muốn đi phòng chứa củi lấy quà sinh nhật cho hắn. Y nói đã gọt cho mình một con búp bê, như thế nào lại…như thế nào lại biến thành như vậy.



“Phái người đi cứu hỏa.” Bình Vương gia chậm rãi nói, mà Hiên Viên Chiếu sớm đã chạy ra ngòai.



Lửa phòng chứa củi cháy rất mạnh, mặc dù có nhiều gia đinh đang dội nước hòng dập lửa, ngay cả một đứa nhỏ như Hiên Viên Chiếu cũng minh bạch, lửa này căn bản không dập tắt nổi.



“Ai nha, may mắn phòng chứa củi là gian biệt lập, không lan đến các phòng khác, quên đi, đốt cũng được.” Bình Vương gia giả mù sa mưa nói, hắn đương nhiên biết Ly Lạc lúc này đã ở ngòai mười dặm.



“Ly Lạc…Ly Lạc…” Hiên Viên Chiếu đột nhiên gào lớn, hướng phòng chứa củi lao tới, bị Bình Đại tinh mắt vung tay điểm trúng huyệt ngủ.



Đứng trước một mảnh đổ nát, Hiên Viên Chiếu cả người tê dại, Ly Lạc, đêm qua còn nói mãi mãi không chia lìa, Ly Lạc, không nghĩ tới, cứ như vậy vĩnh viễn rời mình đi.



“Bình Đại…” Nước mắt Hiên Viên Chiếu chậm rãi chảy xuống, hắn nhẹ nhàng gọi người bên cạnh.



“Tiểu vương gia…người đã không còn, vẫn thỉnh tiểu vương gia cố nén bi thương…” Bình Đại cúi người, thật là đau lòng, nhìn đứa nhỏ này lớn lên đến giờ chưa bao giờ thấy hắn rơi nước mắt.



“Ta sẽ vĩnh viễn…vĩnh viễn nhớ kỹ, vào đúng ngày sinh nhật sáu tuổi của ta…ta…ta đã mất Ly Lạc, vương phi tương lai của mình. Ta sẽ vĩnh viễn…vĩnh viễn nhớ kỹ Ly Lạc.” Hắn vuốt ve thanh tiểu mộc đao trên cổ, ánh mắt hướng về phía phương trời vô định, hai mắt tiêu cự không có, sau đó thân thể cứ như vậy mà ngã xuống. [mới tí tuổi đầu mà cũng chung tình dữ, sốc quá nên xỉu lun   ]



“Tiểu vương gia…tiểu vương gia…” Từ đống đổ nát truyền ra tiếng hô kinh hãi của Bình Đại, làm chấn động cả vương phủ.



Hiên Viên Chiếu hôn mê suốt hai ngày hai đêm, khiến Bình Vương gia bất ngờ và lo lắng cực độ, thậm chí còn muốn triệu hồi Ly Lạc về. May mắn ngay trước khi hắn thay đổi chủ ý, Hiên Viên Chiếu tỉnh lại.



“Chiếu nhi a, Ly Lạc đã chết, ngươi không nên quá thương tâm.” Bình Vương gia lau nước mắt vui mừng.



“Ly Lạc? Ly Lạc là ai?” Hiên Viên Chiếu ngẩng đầu, chớp đôi mắt đen tỏ vẻ khó hiểu. [thui rùi đau lòng quá nên ngu lun, hic tội nghiệp   ]



“Ngươi…ngươi quên rồi? Quên Ly Lạc rồi?” Bình Đại không thể tin được, rõ ràng hôm trước còn nói muốn vĩnh viễn nhớ kỹ, kết quả hôn mê một hồi liền quên sạch, điều này sao có thể.



Hiên Viên Chiếu cúi đầu nghiêm túc suy tư trong chốc lát, sau đó lắc đầu: “Ta không biết Ly Lạc là ai. Thế nào? Là người rất quan trọng của ta sao?”



“A, không phải, không phải, Ly Lạc là một con mèo mà thôi, quên rồi cũng không sao, chẳng có gì ghê gớm.” Không nghĩ tới chuyện lại tiến triển thuận lợi một cách thần kỳ như vậy, Bình vương gia quả thực muốn cười ha hả.



Liếc mắt thấy trên cổ con trai đeo một thanh tiểu mộc đao, hắn ho khan hai tiếng: “Chiếu nhi, mang thanh mộc đao này làm gì, để phụ vương tìm cho ngươi một danh đao đệ nhất đắt tiền hơn được không?”



“Không.” Ngòai mong đợi, Hiên Viên Chiếu kiên định lắc đầu: “Con muốn thanh mộc đao này.” Hắn nhíu mày cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lại vỗ vỗ đầu: “Thật kỳ quái, rõ ràng không nhớ ra, nhưng sao lại có cảm giác thanh mộc đao này rất quan trọng nhỉ?”



“Nga…” Bình Vương gia nghẹn lời: “Chiếu nhi, vậy ngươi có nhớ ta là ai không?” Không nên a, nếu khéo quá hóa vụng, có khi con trai mình ngay cả cha cũng quên mất.



“Sao lại không nhớ, ngài là phụ vương ta, cái này còn cần phải sao?” Hiên Viên Chiếu chu cái miệng đáng yêu nhìn về phía phụ vương hắn: “Thiệt là, sao đột nhiên phụ vương lại trở nên ngốc như vậy?”



“Nga.” Bình Vương gia nghẹn họng, nhưng vẫn hỏi thêm mấy vấn đề. Sự thật chứng minh, trừ bỏ chuyện Ly Lạc, trí nhớ của Hiên Viên Chiếu không hề bị hao tổn chút nào, việc này không thể không khiến Bình Vương gia cảm thấy kỳ quái.



“Được rồi được rồi, phụ vương đừng hỏi nhiều vậy nữa, con muốn lên phố đi tìm tiểu mỹ nhân, sau đó mua hết về, tương lai làm thiếp của con.” Hiên Viên Chiếu phấn chấn tinh thần đứng dậy, đối với chí hướng cao xa của mình, hắn nửa điểm vẫn không thay đổi.



“Ai, nếu như Chiếu nhi quên cả cái này đi có phải tốt không.” Bình Vương gia cảm thán, bất quá chuyện cho tới bây giờ cũng không thể mười phân vẹn mười, Hiên Viên Chiếu có thể quên đi Ly Lạc đã là hết sức may mắn.



Mười hai năm sau.



Đường phố Vân Đô thành, vẫn là cảnh tượng người người qua lại như mắc cửi, phồn hoa náo nhiệt vô cùng.



Chỉ bất quá gần đây, vì một nước nhỏ gần Lộc quốc bị Đại Danh quốc tiêu diệt, khiến cho phần lớn dân chạy nạn tràn vào khu vực Lộc quốc, kéo tới Vân Đô thành.



Vì Lộc quốc phồn vinh cường thịnh, rất nhiều dân chạy nạn từ biệt quốc đến đây đều sống thỏai mái, trên đường đi kết thành đòan đội làm tên khất cái, cuộc sống vẫn tiêu dao như thường.



Một cỗ xe ngựa hoa lệ từ trên đường lớn chậm rãi chạy đến, ở dưới mái hiên cửa hàng, tòan bộ dân chạy nạn và đám khất cái đứng lên cao giọng hô: “Tiểu vương gia là Bồ Tát sống a, Bồ Tát sống đại từ đại bi.”



Một thanh niên mặc áo vải đầu đội mũ, vốn đang định tiến vào cửa hàng, nghe thấy thế liền đột nhiên dừng cước bộ, hướng về phía xe ngựa.



Hiên Viên Chiếu từ trong xe đi ra, bên người là Bình Nhị, Bình Tam. Hắn hài lòng nhìn đám người phía dưới, ha ha cười, rồi nói với Bình Nhị: “Thưởng tiền.” Lời nói vừa dứt, vô số đồng tiền rơi xuống như thiên nữ tán hoa, đám dân chạy nạn tranh nhau xông lại giành lấy.



Ngay cả những hài đồng đứng bên cửa cũng gia nhập đội ngũ đọat tiền. Hiên Viên Chiếu nhìn những người nằm nhòai dưới chân hắn, cảm giác ưu việt trong lòng càng thêm gia tăng, lại nói với Bình Tam: “Tốt, đều thưởng.”




“Ngươi…ngươi biết là tốt rồi.” Hiên Viên Chiếu ngang ngạnh nói trái lòng mình. Kì thật hắn không cảm thấy Ly Lạc ăn uống khó coi, mặc dù y có chút ngấu nghiến, nhưng lại có vẻ phi thường ngay thẳng đáng yêu, tốt hơn nhiều so với những danh môn thục nữ thích làm bộ, ăn một miếng thịt bò còn chia làm mười miếng nhỏ.



“Ta đương nhiên biết.” Ly Lạc gật đầu, sau đó cầm lấy tấm vải trắng trên bàn lau bàn tay đầy dầu mỡ: “Được rồi tiểu vương gia, ta ăn no rồi, cáo lui trước, đa tạ tiểu vương gia khỏan đãi.” Nói xong không chờ Hiên Viên Chiếu tiếp lời, liền xoay người rời đi.



Hiên Viên Chiếu đương nhiên không biết khóe miệng Ly Lạc đang cười đến co rút, còn lo lắng hỏi Bình Tam: “Ta…ta vừa rồi có phải nói nặng quá không?”



Bình Tam nghĩ thầm tiểu vương gia ngươi có nói cái gì sao? Ngòai miệng đương nhiên không thể nói vậy, vẫn gật đầu như thật: “Đúng vậy tiểu vương gia, ngài thật sự nói quá nặng lời, bất cứ ai cũng không muốn bị người khác kêu là óc đầy nước.”



“Không đúng a, ta tựa hồ cái gì cũng không nói a.” Hiên Viên Chiếu nghi hoặc lẩm bẩm, sau đó đột nhiên nhận ra, liền gõ vào đầu Bình Tam một cái: “Đồ đần, ta nói óc đầy nước chính là ngươi, cũng không phải nói y, ngươi đừng có vu oan cho ta.”



***



“Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.” Giữa phòng ngủ tinh tế tao nhã, đột nhiên nổi lên một thanh âm ngâm nga trầm thấp đầy từ tính.



“Lại nữa rồi, tối nay khẳng định là ngày trăng tròn.” Bình Nhị ở gian ngòai lật người một cái, không thèm để ý đến thi hứng của chủ tử nhà mình, tiếp tục nằm ngủ.



“Sao thế? Chiếu nhi mỗi đêm trăng tròn đều không ngủ được sao?” Ly Lạc đang nằm ở tầng thượng, đầy hứng thú đứng dậy, con mắt to linh họat lay chuyển: Có lẽ đây là một cơ hội tốt nga.



“Đâu chỉ vậy.” Bình Tam cũng nhỏ giọng lải nhải: “Rồi ngươi xem, chờ một chút sẽ thấy hắn quần áo chỉnh tề ra ngòai thưởng nguyệt ngắm hoa, ai nha ta không bồi hắn đâu, Bình Nhị, nhường cho ngươi.”



“Nghĩ hay nhỉ, ta không đi, ngươi đi đi. Mà thôi, tiểu vương gia gọi chúng ta cứ vờ không tỉnh, cho hắn tự mình vui đùa.” Bình Nhị lẩm bẩm rồi lật người một cái.



Ly Lạc bò dậy, không chờ phản ứng của Bình Nhị Bình Tam, liền nhanh chóng phóng ra ngòai.



Quả nhiên chỉ trong chốc lát, Hiên Viên Chiếu ăn mặc chỉnh tề đi ra.



“Bình Nhị Bình Tam, đêm nay trăng thanh gió mát, lạc hoa thành trận, chính là lúc quan hoa thưởng nguyệt, đến đây, các ngươi cũng theo bổn vương phong nhã một hồi.” Hiên Viên Chiếu đầy mặt tươi cười đến bên giường hai tên tâm phúc, thấy hai người không hề động tĩnh, hắn chưa vội từ bỏ ý định bèn nói lại một lần nữa.



Rốt cuộc, kêu rát họng năm lần bảy lượt cộng với đá hai cước mà hai tên kia vẫn cứ ngủ say như heo, hắn không thể không buông tha.



“Hai ngươi là đồ đần, suốt ngày chỉ biết ăn ngủ với vũ đao lộng thương, một chút cũng không hiểu tâm hồn là gì, xem các ngươi tương lai làm sao tìm được lão bà.” Hắn hung tợn nói, rồi quay người đi ra ngòai.



“Hô…” Bình Nhị thở ra một ngụm khí lớn: “Chậc chậc, chẳng có ý gì mới mẻ, muốn lôi được hai chúng ta ra ngòai, tốt xấu gì cũng phải nói câu nào đó khác đi.”



“Khác sao được, ngươi quên trời đông tháng chạp giá rét lúc hắn gọi chúng ta cũng là ‘trăng thanh gió mát, lạc hoa thành trận, ngắm hoa ngắm trăng’ sao? Đã thành lệ rồi, còn muốn hắn sửa thế nào.” Bình Tam ha ha cười, nâng người nhanh chóng quan sát ngòai cửa sổ.



“Ân, nói cũng đúng. Bất quá chúng ta đều đã ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, còn có tâm tư nào muốn thê thiếp thành đàn, tương lai ở bên tiểu vương gia mà lấy được một người vợ đã là không tồi rồi, hắc hắc, uy hiếp của tiểu vương gia quá mức vô lực.” Bình Nhị chế nhạo.



“Ngươi còn nói miệng, cẩn thận đến lúc đó lại không lấy được lão bà. Được rồi, dù sao Ly Lạc cũng ở bên ngòai, chúng ta cứ ngủ đi.” Bình Tam nói xong, lôi kéo tấm chăn mỏng trên người, tiếp tục ngủ say như heo.



Trong đình viện, vầng trăng tròn cao cao treo trên bầu trời, nguyệt hoa nghìn dặm, sáng lên một dòng thu thủy trong suốt. Bốn phía đào lý hạnh lê đương kì nở hoa rực rỡ nhất, một trận gió đêm se lạnh thổi qua, ào ào rơi xuống hàng nghìn hàng vạn phiến hoa cánh hoa, được ánh trăng chiếu rọi, quả nhiên đẹp không tả xiết.



Hiên Viên Chiếu mắt nhìn ngây dại, bất quá cảnh tượng hắn say đắm không phải lạc hồng từng trận, mà là bóng dáng múa kiếm dưới tàng cây hạnh cao lớn tốt tươi.[Hô hô, vậy là Chiếu Nhi đã bị Lạc Lạc đoạt hồn rồi, bắt đầu cuộc sống “đau khổ” đi là vừa]



“Dòng sông đông rót, đào thải hết ngàn thuở phong lưu nhân vật. Luỹ cổ tây biên, người bảo đấy Tam Quốc Chu Du Xích Bích. Đá rối mây xen, sóng tung bờ rạn, cuộn bốc ngàn trùng tuyết. Non sông như vẽ, một thuở bao nhiêu hào kiệt. Xa nghe Công Cẩn đương thì, Tiểu Kiều vừa mới cưới, anh hùng phong cách. Phe phẩy quạt khăn, khoảng tiếu đàm, quân giặc tro tiêu khói diệt. Nước cũ thần du, đa tình cười khéo giống, tóc mau trắng toát. Đời như giấc mộng, một chén trên sông thưởng nguyệt.” (1)



Ngâm xướng hào hùng rung động tâm can, kiếm khí khuấy động hoa lạc mãn thiên, bóng dáng Ly Lạc chợt như kinh hồng chợt như kiều long, một thân bạch y, mái tóc đen dài tung bay, thân pháp tư thái như nước chảy mây trôi, giữa hào khí hàng nghìn hàng vạn lại ẩn chứa một vẻ quyến rũ thướt tha không nói nên lời. Vừa như dương liễu xanh xanh soi bóng mặt nước, lại như hồng mai rừng rực ngạo thị gió trăng.



Hiên Viên Chiếu bị một màn này chấn động, đến khi giữa bụng nổi lên phiên giang hải đảo, mới phát giác chính mình đã quên hô hấp.



Bỗng nhiên bóng dáng phía trước ngừng lại, Ly Lạc thu kiếm sau lưng, giương mắt nhìn Hiên Viên Chiếu: “Tiểu vương gia thật hăng hái, cũng là đi ra thưởng nguyệt ngắm hoa sao? Chỉ đổ tại đêm nay trăng thanh gió mát lạc hoa thành trận, ta ngẫu nhiên nổi hứng, đã làm cho tiểu vương gia chê cười.”



“A? A, không không không…” Hiên Viên Chiếu khụ hai tiếng, nghĩ thầm người này sao lại đọat hết lời ta muốn nói. Hắn hạ tầm mắt xuống, rồi không nhịn được muốn nhìn Ly Lạc thêm lần nữa, tóc mai ẩm ướt lấm tấm mồ hôi, bởi vì múa kiếm mà gương mặt thoáng nhuộm một tầng đỏ ửng, còn có hai tròng mắt ướt át mang theo ý cười, thật là đẹp quá a.



Hiên Viên Chiếu ngước mắt nhìn lên, trong lồng ngực tim đập rộn ràng, chí hướng cao xa suốt ngày hắn hò hét mà không có thực hiện lúc này đột nhiên hiện ra: Này…đây mới đích thực là tiểu mỹ nhân, là…là tiểu mỹ nhân trong lòng ta khao khát có được…Hắn kích động đến mức hai tay đều run lên.



“Tiểu vương gia, sao ngươi nhìn ta chằm chằm vậy?” Ly Lạc nghi hoặc tự nhìn lại mình, sau đó đột nhiên cười nói: “Đúng rồi, múa kiếm dưới tán cây khiến cho hoa rơi đầy người, khó trách tiểu vương gia chê cười.” Y nói xong nhẹ nhàng vươn cánh tay thon dài như ngọc, phủi đi những cánh hoa rơi trên vai trên thân mình.



“Đừng…” Hiên Viên Chiếu định ngăn cản, hoa điểm xuyết trên người mỹ nhân, thật là cảnh đẹp a, nhưng hắn chợt phát hiện, dưới ánh trăng Ly Lạc đưa tay phất đi cánh hoa, động tác lại đầy một phen phong tình.



(1)   (Niệm nô kiều – Nhớ cảnh Xích Bích -Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)