Lão Bá Tu Tiên

Chương 23 : Quán rượu

Ngày đăng: 01:30 27/06/20

- Đúng con mẹ nó xui xẻo, ra đường quên xem ngày, lại xém ngỏm củ tỏi. Cũng may là ta nhanh trí, không thì đã đi tong đời.
Tuấn Hùng lầm bầm lầu bầu, nhỏ giọng nói trong miệng.
Lúc này xe ngựa đã xuất phát đi hướng Tiên Phong thành, cũng đã chạy được hơn 2 dặm , tất nhiên người phu xe là Tuấn Hùng  .Cái này là đều hiển nhiên, trung niên nam nhân kia đã ra lệnh cho hắn , hắn dù không muốn cũng phải bất đắc dĩ nghe lời .
Trên đường đi, trong đầu Tuấn Hùng rất nhiều lần ý định muốn nhảy xuống xe trốn thoát. Nhưng hắn lại nghĩ đến lúc đó, mình chưa kịp chạy thì đã có một con dao xuyên thủng qua đầu, tưởng tượng thôi  đã khiến hắn sợ hãi.
Cái chết của tên phu xe kia Tuấn Hùng thấy rõ ràng ,hắn chết tức tưởi không nhắm mắt, cả người nằm trên vũng máu, ôm cổ họng co giật trong tử vong, không nói không làm được gì, chỉ biết nằm đó trợn mắt chết trong hoang mang.
Tình cảnh đẫm máu kinh khủng khiếp, khiến một người Việt Nam hiền hậu như hắn phải khiếp sợ . Tuấn Hùng chưa từng giết người, kiếp trước cũng vậy, kiếp này thì còn chưa có thể nói trước ,trong tình cảnh, tình huống bắt buộc, có khi hắn sẽ giết một ai đó mà bảo vệ bản thân mình ...
Tuấn Hùng không muốn biến thành một bộ xương khô nơi núi rừng hoang vu hẻo lánh ,hắn muốn trở thành một người chỉ cần nghe qua tên là người ta đều biết và kính nể,chứ không phải loại tép riu bị người ta khi dễ như lúc này.
Hồi lâu, Tuấn Hùng sờ lên chỗ bị con dao rạch đứt, nơi đó đang buộc lấy một băng vải ,cái này là hắn tự đắp dược cầm máu. Bỗng nhiên hắn chợt suy nghĩ, hiểu ra gì đó, nói thầm:" đến Phong Tiên Thành , tên kia nhất định sẽ giết mình" .
Những tình huống như này thường thấy trên phim, hắn xem nhiều nên biết. Nếu tên ác nhân để lại một người sống xót ,nhất định người đó còn có hiệu dụng đối với hắn, sau khi không còn tác dụng cũng là lúc người đó lìa đời.
Tuấn Hùng bất giác run sợ, hắn không run vì yếu đuối, hắn run vì tức giận.
-con mẹ nó! Kẻ yếu đúng là chỉ biết có chịu nhục,nếu như ta mạnh ngang hắn, ta sẽ liều một lần. ta phải mạnh, ta phải mạnh.
Tuấn Hùng dường như muốn hét lên, nhưng vẫn còn giữ lại bình tĩnh, biết mình đang ở trong tình thế nào. Cố nén oán khí trong lòng,hắn thúc ngựa chạy tiếp.
...
Mười ngày trôi qua, xe ngựa của Tuấn Hùng đã gần đến Tiên Phong thành, chỉ còn một trăm dặm nữa là đến. Đường dài chạy lâu cũng phải nghỉ , bổ xung lương khô cũng như cho ngựa tĩnh dưỡng , nó cũng không phải là con ngựa làm bằng sắt, có thể chạy một mạch không nghỉ.
Vì vậy, buộc phải hai ngày dừng chân một lần.
Hiện tại xe ngựa đang dừng chân tại một quán rượu ven đường.
Quán rượu nơi Tuấn Hùng dừng lại chỉ là quán bình dân đơn sơ , không lớn, chỉ bầy ra tám cái bàn cũ kỹ, và một hai nhân viên phục vụ bàn.
Cho dù vậy, tất cả các bàn ở đây điều đã ngồi kín chỗ, khách mới đến cũng không có chỗ ngồi, phần lớn là rời đi, một số khác thì ở lại chờ đợi .
Trong quán rượu phàm nhân này ngồi đủ thể loại, bên góc trái lối vào ngồi một nhóm ba người, hai nam một nữ. Nữ ước chừng ba lăm tuổi, trông khá đẹp, da trắng, ngực nhỏ, eo thon, mặc bộ váy bó sát người, chỗ lồi chỗ lõm hiển hiện ra, trên đầu búi tóc, chắc là có chồng rồi. Còn hai nam nhân đi theo tướng mạo bình thường, cả hai điều mặc một màu trắng y phục, một thanh kiếm dắt sau lưng, bộ dáng là nhân sĩ võ lâm.
Bên cạnh hai ba bàn ngồi một nhóm người đại háng trông thật bợm trợn, lưng hùm vai gấu, tướng tá ai nấy đều thô kệch, mang đao mang kiếm, tinh khí tràn đầy,nhìn là biết đoàn đội đi săn thú rừng.
Gần cạnh Tuấn Hùng , đang ngồi hai người, một già một trẻ. Người già là một vị lão giả râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hình tam giác, mắt híp mũi to, khoác trường bào màu xám, vai đeo một túi vải, nhìn miệng túi mơ hồ lộ vài sấp giấy màu vàng, chắc là phù, thần sắc sáng láng, toát nên phong phạm của một vị cao nhân, vừa nhìn liền nhận định người này không thể là phàm nhân rồi. Người trẻ tuổi là một vị thiếu niên thư sinh , mặc bộ trường bào màu xanh, khoảng 25-27 tuổi, thần khí sung túc, vẻ mặt thanh tú luôn luôn hiện nét tươi cười, hiển nhiên có chút tà khí, nhưng lại có một thứ mị lực không thể nói ra.
Tuấn Hùng và trung niên nam nhân ngồi bên góc phải lối vào, lúc này đang ăn cơm chuẩn bị lên đường.
-lão đầu! Không lo ăn mà còn nhìn cái gì? Nhanh còn lên đường.
Thấy Tuấn Hùng cứ nhìn sang bên chiếc bàn có hai người già trẻ kia , trung niên nam nhân bất mãng thúc dục.
-rồi, rồi, lão ăn xong nhanh mà, đại hiệp đừng nóng giận.
Tuấn Hùng vội định hình lại, nói vài tiếng với trung niên nam nhân.
Hắn cũng không phải tò mò gì về hai người kia, mà hắn đang xem bản đồ hệ thống, hắn muốn tìm xung quanh đây có người tu tiên hay không, dẫu gì còn một trăm dặm nữa là tới rồi. Mục đích của hắn là đi đến chỗ đông người, tên trung niên nam nhân kia sẽ không có cơ hội ra tay được với hắn. Sau đó, nhờ sự trợ giúp của người tu tiên khác để hắn trốn thoát, sau này mạnh lên sẽ tìm lại tên mặt nồi này trả thù.
Quá tốt , ở đây lại thấy người tu tiên, không những vậy mà còn là khá đông, trong quán rượu này có năm đến sáu người tu tiên rồi, chẳng hạn như hai người già trẻ kia, họ bênngườitu tiên đích thực.
.
Bỗng nhiên lúc này,chỉ thấy thiếu niên thư sinh kia nói gì đó với lão già tóc bạc, sau đó hắn đi ra phía sau quán rượu.
Tuấn Hùng vừa ăn vừa là quan sát động tĩnh bên này, thấy vậy chợt vui mừng trong lòng, vội nói với Trung niên nam nhân :
-lão cảm giác bụng có hơi khó chịu, muốn đi nhà xí giải tỏa nổi buồn .
Nói xong hắn còn giả bộ nghẹn đỏ cả mặt, gần như muốn xả hơi ra tại đó vậy.
Trung niên nam nhân nhíu mày, nhưng vẫn là khoác tay ý bảo' cứ đi đi '.