Lao Tù Ác Ma
Chương 112 : Tên tôi là Diệp Tuyền
Ngày đăng: 02:54 20/04/20
Cơn mưa bụi tí ta tí tách khiến Diệp Tuyền cảm thấy toàn thân không được thoải mái, cơn gió nhẹ lạnh lẽo thổi qua làm cho Diệp Tuyền không khỏi ôm lấy áo khoác tăng nhanh bước chân. Mặc dù đã cố gắng chạy thật nhanh, nhưng sau khi trở về nhà, toàn thân Diệp Tuyền vẫn là ướt đẫm.
Diệp Tuyền đã ở nơi này được một tuần, đúng ra là phải nói cuộc sống mới của cậu đã bắt đầu được một tuần. Mặc dù cuộc sống nghèo khó, nhưng loại cảm giác được tự do này vẫn khiến cho Diệp Tuyền trong bảy ngày qua cứ ngỡ như mình còn đang nằm mơ.
Không gian ở chật hẹp đơn giản một phòng hai gian được Diệp Tuyền thu xếp khiến nó trở nên dễ chịu thoải mái, phòng cách bình thường giản dị làm cho Diệp Tuyền như tìm thấy được ý nghĩa của cuộc sống.
Bữa sáng đơn sơ một đĩa đồ xào, Diệp Tuyền rướn cổ lên hít vào sâu một cái, bên môi liền nở một nụ cười ôn hòa, tay nghề của bản thân quả nhiên vẫn không thay đổi, Diệp Tuyền vừa ngồi xuống cầm lấy chiếc đũa, điện thoại liền vang lên, vừa thấy tín hiệu có người gọi, Diệp Tuyền vui vẻ lập tức để chiếc đũa sang một bên nhận điện thoại.
“Tiểu Tuyền, công việc làm thêm buổi tối cậu nhờ tôi tìm, tôi đã tìm được rồi.”
“Có thật không Đức thúc, cảm ơn bác nhiều lắm.” Diệp Tuyền kích động nắm lấy điện thoại, trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú tràn ngập nụ cười vui sướng.
“Thời gian làm việc là từ 7h tối tới 1h sáng, Tiểu Tuyền, tôi khuyên cậu vẫn là nên suy tính lại một chút đi, Đức thúc sợ thân thể của cậu sẽ không thể chịu nổi a, dù sao ban ngày cậu cũng đã phải làm việc nhiều như vậy.”
“Không sao đâu Đức thúc, cháu còn trẻ, chỉ từng nấy thì thân thể cháu vẫn còn gánh vác được.”
“Vậy thôi được rồi. Địa chỉ cụ thể đợi lát nữa tôi gửi qua cho cậu, người phụ trách bên kia nói nếu cậu đã đồng ý thì ngày mai đến báo danh đi làm.”
“Quá tốt rồi, Đức thúc, cảm ơn bác nhiều lắm, hôm nào cháu mời bác ăn cơm nhé.”
Tâm trạng Diệp Tuyền lập tức trở nên cực kỳ tốt, nhiều công việc như thế có nghĩa là cậu có nhiều nguồn thu nhập vào, thu nhập càng tăng nhanh lại có nghĩa là cậu có thể mang theo em gái Diệp Nhã rời khỏi cái thành phố này càng sớm
Đồng thời…. rời đi đoạn ký ức giống như bóng ma kia.
Ngồi trở lại trên ghế sopha một lần nữa, Diệp Tuyền sờ sờ vào chân phải của mình, xác định nó vẫn còn cảm giác, mới cố gắng trấn an lại lồng ngực đang điên cuồng dao động bất định.
Chân phải không gãy, vì thế cậu là Diệp Tuyền, cậu đã được sống lại với một cơ thể mới, thân phận mới là Diệp Tuyền.
Diệp Tuyền không ngờ được chỉ mới nhìn thấy tấm hình của Tiếu Tẫn Nghiêm thôi lại dễ dàng khơi lại trong cậu đoạn ký ức tồi tệ khủng khiếp năm đó.
Tiếu Tẫn Nghiêm sờ soạng từng tấc da thịt trên cơ thể cậu, mỗi một lần tiến vào, mỗi một câu yêu đương bên tai… cùng với chính cậu sau mỗi lần trốn chạy không thành lại bị bắt về hành hạ, còn cả thân thể tinh thần ngày đêm bị ma túy ăn mòn.
Diệp Tuyền chạy vọt vào nhà tắm, vặn vòi hoa sen mở tới mức tối đa, dòng nước lạnh buốt xối từ trên đầu dội xuống thân thể.
Ngơ ngác nhìn chính mình trong gương, đột nhiên Diệp Tuyền đấm mạnh một cú nện vào tường.
Phải dùng thời gian để tiêu diệt đi tất cả, chỉ cần qua một thời gian dài nữa thôi, mọi thứ sẽ sớm trôi vào lãng quên, Diệp Tuyền nghĩ như thế.
Nước vẫn còn ào ào chảy xuống, tâm trạng Diệp Tuyền từ từ bình tĩnh lại nhiều.
Diệp Tuyền không ngừng tự nói với bản thân, những ngày sống cùng với Tiếu Tẫn Nghiêm trước đây tất cả đều là ác mộng, bây giờ tỉnh mộng rồi, bên cạnh cậu sẽ không bao giờ xuất hiện bóng người ác ma tàn nhẫn kia nữa, hiện tại bản thân cậu có thể thực sự chân chính vì bản thân mình mà sống.
Diệp Tuyền hít thở một hơi thật sâu, lần thứ hai ngẩng đầu nhìn mình trong gương, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Diệp Mạc đã chết rồi, hiện tại, tên tôi là Diệp Tuyền.