Lao Tù Ác Ma
Chương 134 : Giấy nợ
Ngày đăng: 02:55 20/04/20
Hơi thở của Tiếu Tẫn Nghiêm lần thứ hai phả vào bên tai Diệp Mạc, Diệp Mạc có thể cảm nhận được cỗ khí tức nguy hiểm trên người Tiếu Tẫn Nghiêm đang từ từ áp sát cậu, giống như là muốn lăng xẻo cậu đến không còn gì nữa.
“Có vẻ như cậu rất mong tôi sẽ bỏ qua cho cha cậu.” Thanh âm của Tiếu Tẫn Nghiêm rất thấp, cái tay đang khoát trên vai Diệp Mạc đột nhiên siết chặt lại, Diệp Mạc chỉ cảm thấy toàn bộ xương bả vai đều sắp bị quái lực của Tiếu Tẫn Nghiêm siết đến vỡ vụn rồi.
“Nói cho tôi biết, Hạ Hải Long ra lệnh cho cậu ở bên cạnh tôi vì cái gì? Là vì muốn văn kiện cơ mật của Hoàng Sát, hay là vì muốn mạng của tôi?”
Thân thể gầy yếu của Diệp Mạc hoàn toàn lọt thỏm vào bên trong bóng tối của Tiếu Tẫn Nghiêm, khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ căng thẳng, hàng lông mi dài mảnh khẽ run rẩy, đáy mắt hoảng loạn càng hiện ra bất lực “Không phải, tôi không phải người do cha phái đến bên cạnh ngài để hại ngài, nếu như tôi có ý định hãm hại ngài, vậy tại sao tôi lại đi trợ giúp ngài đoạt được tài sản của ông ngoại tôi chứ, nếu thế đáng ra tôi đã sớm công nắm lấy thế lực của ông ngoại để đi trợ giúp cha rồi.”
Tiếu Tẫn Nghiêm hừ lạnh một tiếng, lời Diệp Mạc nói hắn cũng không phải không có suy nghĩ qua, chỉ là, Hạ Hải Long không chết, điều này làm cho hắn cảm thấy phi thường thất bại cùng phẫn nộ, ngọn lửa giận này, cần phải có người chịu đựng đưa đầu ra cho hắn trút giận, càng tốt là, ngày hôm nay là ngày cuối cùng của hợp đồng, Tiếu Tẫn Nghiêm không muốn cứ như thế liền dễ dàng buông tha cho tên nam nhân đã khiến tâm trí hắn xáo động hỗn loạn.
Nếu như dục cầm cố túng, như vậy xem như hắn thừa nhận, chính mình đã thực sự trúng kế, thế nhưng, để lại chơi đùa một chút cũng tốt.
Tiếu Tẫn Nghiêm có thể nghe được rất rõ tiếng tim Diệp Mạc đang đập dữ dội, khóe miệng khinh bỉ nhếch lên, sau đó xoay người ngồi xuống sôpha, mặt không chút thay đổi nói “Tôi đổi ý rồi, 20 triệu cậu nợ tôi, nhất định phải trả hết trong vòng một tháng trả, cách 7 ngày phải đưa tôi 5 triệu.” (Jian: *liên hoàn tát* bép bép)
Tiếu Tẫn Nghiêm có thể nghe được rất rõ tiếng tim Diệp Mạc đang đập dữ dội, khóe miệng khinh bỉ nhếch lên, sau đó xoay người ngồi xuống sôpha, mặt không chút thay đổi nói “Tôi đổi ý rồi, 20 triệu cậu nợ tôi, nhất định phải trả hết trong vòng một tháng trả, cách 7 ngày phải đưa tôi 5 triệu.” (Jian: *liên hoàn tát* bép bép)
Diệp Mạc giật mình ngẩng đầu, hai con mắt màu đen hoảng loạn luống cuống sợ hãi phóng to ra “Một… một tháng? Sao có thể như vậy được?”
“Tôi biết cậu trả không nổi, thế nên cậu còn một sự lựa chọn.” Tiếu Tẫn Nghiêm lần thứ hai châm lửa một điếu thuốc, chậm rãi nói: “Biết
Thiên Đường? Là trung tâm giải trí cao cấp cực kỳ nổi tiếng dưới trướng Hoàng Sát, khác với Kim Nghê, Thiên Đường chỉ cần có tiền là có thể mua được bất kỳ sự phục vụ nào, là nơi bào mòn tiền bạc và thân thể cả khách và người phục vụ khi vào đây. (Jian: riết thấy chém quá =.= cái gì cũng thuộc tài sản thằng Nghiêm hết, móe =.=)
Diệp Mạc gật đầu, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm xấu.
Tiếu Tẫn Nghiêm tàn nhẫn nói một câu “Chỉ cần cậu đến đấy làm điếm một năm, 20 triệu kia xem như cậu đã trả xong.”
“Xin lỗi Tiếu tổng, tôi sẽ cố gắng trong vòng một tháng đem tiền trả hết cho ngài” Diệp Mạc lập tức mở miệng nói “Nếu như sau một tháng tôi không trả hết nổi số tiền kia, tôi sẽ đem mạng mình đến trả.” Dũng khí đột nhiên dâng đến, Diệp Mạc hai tay nắm chặt, vẻ mặt quật cường kiên định.
Diệp Mạc đã từng nhìn thấy bên trong Thiên Đường, nơi đó không chỉ dơ bẩn mà hơn nữa còn rất kinh khủng, căn bản không phải là nơi tiểu nhân vật như cậu có thể chịu đựng được nổi, nếu bị trở thành một món đồ chơi trong tay đám người biến thái, vậy đúng là thật sống không bằng chết.
Vẻ xem thường trên gương mặt Tiếu Tẫn Nghiêm từ từ biến mất, thay vào đó chính là không thích, so với bộ dạng kiên định quyết đoán của nam nhân này, Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện mình càng thích được nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ hoảng loạn của cậu ta hơn, một người một khi không còn màng đến cái chết nữa thì có đùa chơi chết người đấy hắn cũng sẽ chẳng cảm thấy có lạc thú gì.
“Có thể.” Tiếu Tẫn Nghiêm dứt khoát nói, tùy tiện giương tay một cái, Mạnh Truyền Tân đứng phía sau tiến lên lấy ra một cây bút màu đen và một tờ giấy trắng đặt trên bàn trước mặt Diệp Mạc, sau đó lạnh lùng nhìn Diệp Mạc “Xin mời Diệp tiên sinh viết giấy ghi nợ, cần cẩn thận một chút.”
Diệp Mạc cắn môi, ngần ngừ nửa buổi mới tiến đến trước bàn, thân thể nửa ngồi nửa quỳ viết lên trên tờ giấy trắng, người cúi thấp khiến cổ áo Diệp Mạc mở rộng ra về phía Tiếu Tẫn Nghiêm, bên trong đầy những dấu hôn chi chít đều bại lộ hết trước mắt Tiếu Tẫn Nghiêm.
Tiếu Tẫn Nghiêm hai mắt híp lại, trong đầu lướt qua hình ảnh tối hôm qua nằm trên thân Diệp Mạc không ngừng xâm chiếm, ký ức về vẻ mặt và thanh âm nam nhân này lúc đấy đến giờ vẫn còn chưa phai.
Dần dần, Tiếu Tẫn Nghiêm cảm giác được có một đám lửa ở bụng dưới đang chậm rãi nổi lên…