Lao Tù Ác Ma

Chương 142 : Cút

Ngày đăng: 02:55 20/04/20


Tiếu Tẫn Nghiêm liếc mắt nhìn điện thoại Thương Lý đang cầm, thấy rõ tin nội dung tin nhắn bên trong: Tiểu Tuyền, bảy giờ sáng mai, anh tới đón em, đừng ngủ nướng đấy.”



Đơn giản hai dòng chữ, nhưng sủng nịch ẩn giấu tới đứa ngốc cũng có thể nhìn ra.



Hóa ra tên nam nhân này không có đáng thương, hóa ra chỉ cần lập tức rời khỏi hắn, liền còn có một kim chủ khác cho cậu ta vinh hoa.



Ngũ quan kiên cường lạnh lẽo trầm tĩnh đến đáng sợ, Tiếu Tẫn Nghiêm im lặng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Mạc, lúc này Diệp Mạc hơi rướn đầu cố gắng muốn nhìn thấy nội dung trên điện thoại di động, thấy Tiếu Tẫn Nghiêm ngước đầu lên, lập tức thu đầu về, bị Tiếu Tẫn Nghiêm im lặng không lên tiếng mà cứ nhìn mình chằm chằm, Diệp Mạc có chút sợ sệt, đại khái có thể cảm giác được ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm đang ẩn một luồng tức giận không tên.



Thương Lý rất thông minh, cậu ta có thể cảm giác được trên người Tiếu Tẫn Nghiêm đang ẩn giấu khí tức lạnh lẽo, liền đứng dậy nhẹ giọng nói “Tẫn ca, em đi tắm rửa.”



Đem xưng hô vô tình đổi thành Tẫn ca, Thương Lý thấy Tiếu Tẫn Nghiêm không phản ứng gì, trong lòng mừng thầm, đưa tay giúp Tiếu Tẫn Nghiêm vuốt thẳng lại cổ áo, khẽ mỉm cười, xoay người đi lên lầu, cả điện thoại di động cũng đặt lại ở ghế salông.



Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn nhìn theo Thương Lý đi lên lầu, dường như có một nỗi lưu luyến nào đó trong trí nhớ khẽ chuyển động một vòng, sắc mặt phức tạp sau đó tỉnh táo lại.



“Điện thoại di động này là Diệp Thần Tuấn mua cho cậu?” Tiếu Tẫn Nghiêm cầm lấy di động Thương Lý để trên ghế salông, quỷ thần xui khiến lại mở ra được ghi chép tin nhắn tán gẫu giữa Diệp Mạc và Diệp Thần Tuấn.



Diệp Mạc gật đầu, nhỏ giọng nói “Là Thần ca mua.”



“Cậu gọi hắn là ca?” Khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm nhếch lên, lộ ra một tia xem thường “Diệp Thần Tuấn là nghĩa tử của Diệp Trọng Quang, cậu là cháu ngoại của Diệp Trọng Quang, theo thứ tự, cậu phải nên gọi hắn là thúc chứ.




Diệp Mạc nhìn đáy mắt Tiếu Tẫn Nghiêm bắn ra sát ý, thân thể căn bản không thể ngừng run rẩy được, đây là bản năng, càng là thói quen, bởi Tiếu Tẫn Nghiêm vĩnh viễn không thể biết được, trong não Diệp Mạc chứa bao nhiêu ký ức khủng khiếp về hắn.



Tiếu Tẫn Nghiêm thiên tính lạnh lùng tuyệt tình, là ma đầu giết người không chớp mắt, hai tháng dối trá, Diệp Mạc không thể quên được chuyện độc ác người đàn ông này từng làm. Hắn trước nay là loại nam nhân nghĩ cái gì liền làm cái đó, người dám đối nghịch với hắn đều chết không được tử tế.



Diệp Mạc cảm giác phần eo bị siết rất chặt, đối mặt với ánh mắt âm lãnh khát máu kia, hết nửa buổi mới run run mở miệng “Được… tôi nguyện ý làm tình nhân của ngài…”



Lông mày đen rậm của Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh lẽo dựng lên, vung tay lên tát mạnh Diệp Mạc một cái, hung tợn nhìn chằm chằm nam nhân bị đánh ngã dưới đất “Con mẹ nó, cậu xem mình là món đồ gì.”



Diệp Mạc kinh hoảng đứng lên, chẳng biết làm sao nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm nữa, cậu không biết mình đã làm gì chọc tới tên ác ma này, rõ ràng là thuận theo lời nói của hắn để trả lời mà.



Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn đáy mắt trong suốt đen láy của Diệp Mạc hiện lên hoảng loạn, hai tay lại vò lấy nhau, lại mang theo mấy phần bất lực kinh sợ như đối mặt với Hồng thủy mãnh thú.



Lại tới nữa rồi, lại là vẻ mặt này cùng động tác này, tên nam nhân này nhất định biết chuyện hắn căm hận nhất chính là gì…



Tiếu Tẫn Nghiêm nghiến răng, gân xanh trên trán nổi lên, chỉ vào cửa lớn gầm nhẹ một tiếng “Cút ra ngoài!”



Diệp Mạc ngẩn người, thuận theo hắn tự chạy ra khỏi phòng khách thoát thân