Lao Tù Ác Ma
Chương 144 : Tiễn hắn một đoạn!
Ngày đăng: 02:55 20/04/20
Tiếu Tẫn Nghiêm ngậm lấy điếu thuốc, sắc mặt âm trầm đứng phía trước cửa sổ, mắt nhìn theo rương hành lý của Diệp Mạc, bước hai ba bước, bóng dáng từ từ biến mất trong bóng đêm.
Tựa điện thoại di động bên tai, Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, đáy mắt hoàn toàn lãnh lẽo “Tiễn hắn một đoạn!”
Ngắt điện thoại, Tiếu Tẫn Nghiêm đi đến vị trí phòng của Thương Lý, sở dĩ chưa thể để Thương Lý ngủ cùng phòng, chỉ là bởi vì trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn còn lý trí, tên nam nhân này không phải là Diệp Mạc thật.
Bên trong đèn vẫn chưa tắt, Thương Lý mặc áo ngủ nằm ở bên giường, có vẻ như là đã ngủ rồi, không biết Tiếu Tẫn Nghiêm đi vào.
Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi ở bên giường, trên mặt không lộ quá nhiều biểu cảm, chỉ là định thần nhìn khuôn mặt Thương Lý, chỉ một chốc lát sau, ngũ quan nghiêm nghị mới từ từ nhu hòa, một tay không kìm lòng được xoa xoa gò má Thương Lý.
Thương Lý tỉnh lại, nhưng không lập tức mở mắt, rất cơ linh mà phát ra một tiếng nỉ non mơ hồ, tiếp tục giả bộ ngủ, Tiếu Tẫn Nghiêm hoàn toàn chìm trong ảo tưởng về gương mặt này, không chút nào phát hiện ra.
“Mạc Mạc, em làm sao lại ngoan tâm như vậy…” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm rất nhẹ nhàng, nhưng da diết, tựa như thống khổ lên án “Em nghĩ là em có thể thực hiện được? Em nghĩ em chết đi là có thể thoát khỏi tay tôi sao?” Thanh âm dần chuyển lạnh đi, bàn tay Tiếu Tẫn Nghiêm từ từ di chuyển đến giữa cổ Thương Lý “Tôi cho em biết, coi như em đã chết, tôi cũng sẽ không để cho em được bình an, ngày mai, tôi liền sẽ giết chết đứa con gái kia, tôi phải để em có biến thành quỷ cũng không thể quên được tôi.”
Trán Thương Lý đã bắt đầu nhỏ giọt mồ hôi, cường độ trên tay Tiếu Tẫn Nghiêm càng lúc càng lớn, cảm giác nghẹt thở ngăn cách với không khí từng chút từng chút một xông đến, Thương Lý không ngờ tới đột nhiên Tiếu Tẫn Nghiêm lại động sát với mình, y biết Tiếu Tẫn Nghiêm khủng bố tàn độc, nhưng không ngờ tới ngay cả khi mình đã biến thành người hắn yêu nhất, hắn cũng vẫn xuống tay với mình, có điều chính vì vậy mà Thương Lý mới suy tính ra được, thật sự Tiếu Tẫn Nghiêm vốn chưa xem y thành thế thân của Diệp Mạc, mà nói không chừng chỉ xem như là đối tượng tiết hận, đối với chuyện Diệp Mạc biến mất, cừu hận lửa giận cùng chí yêu thành ẩn ngập tràn như thế, đều cần có người gánh chịu.
Diệp Thần Tuấn cười cười, trên mặt lộ ra vài tia không được vui cho lắm, xuống xe đem rương hành lý của Diệp Mạc đặt ở sau cốp xe “Công ty xảy ra chút chuyện, tôi đi xử lý một chút, kết quả là đã khuya.”
Diệp Mạc lên xe, âm thầm vui mừng vì giữa đêm giữa khuya như vậy rồi còn gặp được Thần ca, nếu không cứ đi bằng xe hăng cải để tới chỗ mình ở chắc tới sáng.
Diệp Thần Tuấn nghe Diệp Mạc thuật lại xong nguyên nhân nửa đêm rời đi, tức giận nhíu mày “Tại sao không gọi điện cho Thần ca, đã khuya rồi, nhỡ gặp phải phường vô lại thì phải làm sao?”
Diệp Mạc cầm điện thoại di động mới mua, ấp úng không lên tiếng, Diệp Thần Tuấn nhìn hộp điện thoại di động còn chưa mở ra trên tay Diệp Mạc, trong lòng đại khái đoán được tám chín phần.
“Ở lại khách sạn cũng được mà.” Diệp Thần Tuấn giữ tay lái, ôn nhu nói “Nếu Tiểu Tuyền cậu xảy ra chuyện gì, tôi làm sao ăn nói với ông ngoại cậu được a.”
Diệp Mạc càng cúi đầu thấp hơn, ở khách sạn một buổi chiều chắc sau này phải nhịn ăn luôn nửa tháng.
Xe Diệp Thần Tuấn từ từ biến mất, một chiếc xe thể thao màu đen ẩn ở bên trong đầu hẻm đi ra, người đàn ông trên xe bực tức đập tay lái một cái, giận dữ nói “Mẹ! Suýt nữa là có thể đâm chết hắn!”