Lao Tù Ác Ma

Chương 23 : Mở cửa

Ngày đăng: 02:55 20/04/20


Diệp Mạc đến thăm Diệp Nhã xong thì từ bệnh viện đi ra, nhìn qua tâm trạng của cậu trông rất tốt, đến siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn rồi lên xe bus trở về nhà trọ, mấy ngay này, cuộc sống sinh hoạt của Diệp Mạc rất bình yên không có gì sóng gió, thoáng như tất cả mọi nguy hiểm khó khăn đều đã dần lùi xa, cả một bầu trời tuyệt vọng từ che ngập phủ vây giờ cũng như đã được quét đi sạch sành sanh, thậm chí Diệp Mạc còn dự định sẽ ở lại thành phố X định cư, cuộc sống hiện tại không còn phải kéo dài hơi tàn như giun dế nữa, cần gì phải thoát ly khỏi thế giới làm gì nữa. 



Một chiếc xe riêng màu đen dừng lại dưới lầu nhà trọ, đậu tĩnh lặng một cách kiêu căng lóa mắt, Diệp Mạc xách theo hai túi thực phẩm nấu ăn tò mò liếc mắt nhìn một cái, dù sao thì ở đây, cậu chưa thấy có người nào có thể mua nổi loại xe đắt tiền giá trên trời này, ước ao vài giây, Diệp Mạc xoay người hướng về cầu thang đi lên, trong lòng bắt đầu thầm nhủ, chờ khi cậu kiếm đủ tiền rồi thì trước tiên cậu sẽ mua xe, hay là mua nhà nhỉ?



Đèn pha phía trước xe đột nhiên mở toang, đường ánh sáng chói lóa trong nháy mắt chiếu rọi thẳng trên người Diệp Mạc, tiếng còi xe cũng vang lên hai tiếng, vừa mới bước được vài bước, Diệp Mạc có chút nghi hoặc quay người lại, bốn phía chẳng có ai cả, giống như chủ nhân chiếc xe làm thế là để trêu chọc cậu vậy.



Ánh đèn mãnh liệt chói mắt, Diệp Mạc theo bản năng đưa một cánh tay lên che đi ánh sáng “Có chuyện gì vậy?”



Đèn xe đột nhiên tắt mất, cửa xe được mở ra, nam nhân một thân mang âu phục màu đen từ bên trong đi ra, thần sắc nghiêm nghị lạnh lùng.



“Diệp tiên sinh, chào ngài” Nam nhân rất lịch sự mà kêu lên một tiếng.



“Anh… anh là Tiếu… Tiếu…” Diệp Mạc nghẹn họng muốn bật ra thành lời, kinh ngạc nhìn người trước mắt là Mạnh Truyền Tân, bảo tiêu của Tiếu Tẫn Nghiêm.



“Tôi là bảo tiêu của Tiếu tổng, Mạnh Truyền Tân.”



Diệp Mạc đột nhiên có loại dự cảm xấu, Mạnh Truyền Tân không phải là cận vệ của Tiếu Tẫn Nghiêm sao? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?



Có thể là do Mạnh Truyền Tân có liên hệ với Tiếu Tẫn Nghiêm quá mức chặt chẽ nên vừa mới chỉ nhìn thấy Mạnh Truyền Tân thôi mà khuôn mặt kiếm mi sắc bén ngũ quan lạnh lẽo liền dội liên tục vào đầu óc Diệp Mạc.
Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn đứng đấy ung dung, không biết là đang cười hay đang tức giận. Nam nhân này quả nhiên là cố ý không nhìn hắn, liền nhấc chân đi đến trước mặt Diệp Mạc, thân thể cao lớn cúi thấp xuống, đôi mắt sắc bén nhìn chòng chọc vào Diệp Mạc đang cúi đầu, trong lòng trực tiếp cười gằn, chỉ có nhặt mấy quả cà chua thôi cũng lâu như vậy. Cái cách cậu ta tránh né hắn cũng thật buồn cười.



“Sợ tôi ăn cậu sao?” Hai mắt tuyệt lạnh của Tiếu Tẫn Nghiêm hơi mị hợp, thanh âm nhẹ nhàng mà nguy hiểm, ánh mắt hắn nhìn Diệp Mạc càng lộ ra mấy phần khiêu khích, một tay khẽ nâng cằm Diệp Mạc lên, nhìn đôi con ngươi trong suốt thuần khiết kia đang run rẩy né tránh, Tiếu Tẫn Nghiêm tâm lại như hiện lên vài tia hy vọng, phảng phất như tối tăm mấy ngày nay đều tan biến hết.



“Không… không phải” Diệp Mạc nhỏ giọng nói “Chỉ là đang nhặt đồ thôi mà”



Tiếu Tẫn Nghiêm khẽ hừ một tiếng “Nhặt xong chưa?”



“Ừm, nhặt… nhặt xong rồi” Diệp Mạc bất an hồi đáp, chẳng biết vì sao, Diệp Mạc cứ cảm giác tối nay Tiếu Tẫn Nghiêm có gì đó không đúng lắm, giống như là… nhìn qua có chút không lạnh lẽo tàn bạo nữa.



Tiếu Tẫn Nghiêm đứng dậy, nhìn xuống Diệp Mạc, thanh âm không rõ ý tứ “Không mua nổi nhà?”



“A?” Diệp Mạc kinh ngạc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ thấy Tiếu Tẫn Nghiêm đã nhanh chân một bước, từ bên cạnh Diệp Mạc bước lướt qua, chờ khi Diệp Mạc quay đầu lại thì Tiếu Tẫn Nghiêm đã theo cầu thang mà đi lên lầu.



Diệp Mạc xách theo hai cái túi lớn lập tức đi theo, Tiếu Tẫn Nghiêm dường như đã điều tra rõ rõ ràng ràng nơi ở của Diệp Mạc rồi, Diệp Mạc bước chân chầm chậm, đợi khi lên tầng 1 nơi phòng trọ của cậu, phát hiện Tiếu Tẫn Nghiêm đang khoanh tay đứng bên cạnh cửa phòng trọ của cậu hút thuốc.



Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm lười biếng, như là sai khiến một người hầu, thanh âm bình tĩnh mà lại thấp lạnh “Mở cửa!”