Lavender Queen

Chương 22 :

Ngày đăng: 15:18 19/04/20


Ghen Tuông ; Dối Lòng



9h tối, mẹ đưa Chadie vào phòng đi ngủ , chỉ còn anh và cô ở ngoài. Cô lau dọn lại mọi thứ cho sạch sẽ, rồi vào phòng lấy chăn gối trong tủ ra , dải xuống sàn cho anh nằm. Cô mang sách ra xem lại một số bài tập hè. Còn anh cứ nhìn chăm chăm vào cô:



- Anh vẫn chưa muốn về à? “Cô liếc anh”



- Bông Hoa Nhỏ, sao em lại cứ dối lòng thế? Em đâu có muốn điều đó xảy ra.



Anh cười khểnh , nhẹ ôm lấy eo cô. Chiếc cằm tựa lên bờ vai mỏng tan như sương mai.



Còn cô nhìn anh , miệng chữ O tròn sửng sốt. Kiểu như anh, trong những tiểu thuyết mà bạn bè cô hay đọc nó gọi là gì nhỉ “Hắc , Hắc” .. Quả không ngờ một kẻ khó ưa ít nói lâu ngày biến dạng nha. Cũng không tránh được sức hút của cô mà.



- Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? “Cô mỉm cười trong suy nghĩ một hồi, sau đó chợt lặng hỏi anh”



- Chuyện này, tốt nhất là em không nên biết. “Anh thản nnhiên nói”



- Leo , ông ấy là cha anh! “Lana thở dài” – Anh nên hòa hợp với ông ấy. Không vì hai anh em anh. Thì cũng nên làm vì bác gái. “Cô nhìn anh với ánh mắt lo lắng”



- Anh chỉ không hiểu tại sao mẹ lại yêu ông ta? Hãy nhìn hậu quả về tình yêu của mẹ. Có hạnh phúc không? Anh ngồi thẳng người , chống hai khuỷu tay lên đùi , đôi mắt chợt sâu vào”



- Tình yêu không có tội và nó cũng đâu cần phải hạnh phúc !!! “Lana nhìn lại bộ dạng anh cô đọc, cảm thấy chua xót, cô nhẹ thở dài và đến lượt cô tựa đầu vào vai anh. Không ngờ bản thân cô cũng sâu sắc đên vậy”



- Vậy nếu yêu anh, em không có hạnh phúc, em có ở bên anh không? “Anh vừa nói, vừa nắm xuống”



- Em không biết nữa!! Giờ em mệt quá rồi !!! “vừa nói, cô vừa ngáp với đôi mắt díp lịm”



- Không được ngủ, trả phí đánh bài thua cho anh đã!



Cô “ưm” một tiếng rồi nhẹ nằm xuống gối lên cánh tay anh, và ngủ thiếp đi. Anh mỉm cười kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người cô. Anh vuốt nhẹ gương mặt xinh xắn của cô. Đặt đôi môi lên vầng trán, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ say.



Sáng hôm sau, cô nhẹ mở mắt thức dậy, Thấy đang ôm anh trong cái chăn mỏng. Cô nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay anh, cố để anh được yên giấc nồng.



Cô đang chuẩn bị ra sạp báo để bắt đầu công việc của một ngày mới thì mẹ cô từ trong phòng bước ra. Cô khẽ nói nhẹ:



- Mẹ, sao mẹ không ngủ thêm đi ạ?!


Nhìn Rose lặng bước lên phòng. Anh quay nhanh ra, nắm chặt lấy cổ tay Lana khiến cô đau quá, quát lớn:



- Anh buông ra, đồ dã man!.



- Em muốn rời khỏi đây với người em yêu ư, “thái tử phi”? “Anh hét lớn”



- Anh điên rồi!! Anh còn muốn đùa giỡ tôi đến bao giờ??. “Cô hét lên rồi bật khóc”



- Người đùa giỡn là em!!! Hôm trước vừa ngủ với tôi. Hôm sau đã ôm chặt lấy thằng khác?? Em muốn cả hai bọn tôi phục vụ em ư? “Anh nói với giọng mỉa mai”



Nghe xong, cô mở to đôi mắt. Trái tim như bị ngàn dao đâm. Thì ra cuối cùng anh chỉ coi cô như vậy. Cô mỉm cười chế giễu, nụ cười của sự đau đớn đâm sâu vào tim cô.



Anh thấy vậy , cơn tức giận càng sôi sục. Đẩy mạnh cô ngã vào cái xích đu. Cái xích đu vì quá cũ nên gãy xuống. Cô mở to đôi mắt, đưa tay lên sờ nhẹ vào chỗ gãy của nó. “Cha ơi!!!” Ý nghĩa trong đầu vang lên. Anh sững sờ định bám lấy vai cô.



Cô quay nhanh ra, nhìn chằm chằm vào anh với hai hàng nước mắt.



Vội vã nâng cái thân xây xát chạy nhanh ra khỏi căn biệt thự Lavender.



Anh vội bước theo cô. Nhưng ra đến cổng thì thấy xe của chị anh đang đỗ gần đó. Anh lại quay vội vào, đóng sầm cánh cổng.



“Cha ơi, con sai rồi!!! Con không muốn gặp anh ta nữa. Dù có chết, con cũng không muốn gặp anh ta nữa. Người con trai này, toàn làm trái tim con rỉ máu”.



Vừa nghĩ, vừa khóc… cô vừa chạy thẳng về nhà.



Người chị của anh ta. Như đoán biết được điều gì đó “Em trai chị đã đến lúc phải biết hậu quả rồi” Vừa dứt suy nghĩ chị ta nở một nụ cười lạnh lùng khiếp sợ. Rồi quay xe đi.



Cả đêm Leo đứng ngồi trên lan can không yên. Trong lòng như có gì đó quặn xé.



Kể đến Lana , về đến nhà. Cô chạy thẳng vào phòng mình, úp mặt khóc. Không biết thiếp đi từ lúc nào. Đột nhiên “Cha ơi… Khó thở quá! Cha ơi, con không thở được!!”.



Cô loay hoay mở mắt, thấy xung quanh toàn là mùi khói. Đám cháy đã lớn 1/3 ngôi nhà nhỏ của cô. Mẹ và em trai cô đang lay cô dậy, gọi ra ngoài. Cô vội vã cùng mẹ và em chạy ra.



Đến cửa nhà, cô nhớ lại quên thứ gì đó vội quay lại chạy vào trong.