Lavender Queen
Chương 29 : Trung thu; Một trận cãi vã
Ngày đăng: 15:19 19/04/20
Chiều đến, cô rủ Leo đi chợ mua đồ làm lễ cúng xong phá cỗ. Cùng mọi người ngồi làm bánh nướng bánh dẻo. Mấy chiếc bánh này dễ dàng hơn bánh trưng nhiều nhưng cũng không kém phần tinh sảo và thơm ngon nha.
Những chiếc bánh được nhào nặn trong những chiếc khuôn gỗ vuông tròn khắc trạm xinh đẹp. Giống như đang lột tả mọi tinh hoa của đất trời.
Mọi người cùng nhau nhào nặn , làm bánh rồi kể cho anh em nhà Leo nghe những cái tết lớn của Việt Nam trong một năm. Mỗi cái tết lại có riêng một ý nghĩa và niềm tự hào riêng của dân tộc mang truyền thống người Việt.
Lana gói những chiếc bánh thơm ngon đã xong đi tặng mọi người. Và mời những người thân cận ở lại ăn tối và cùng phá cỗ trăng rằm.
Mọi người cùng nhau quây quần bên sân vườn nhà Leo đón lễ Trung Thu Trăng Rằm.
Mâm bánh và các đồ cúng lễ đều được sắp xếp ngon lành đã hạ xuống sau khi mời những người đi xa xôi. Giống như cha cô.
Mẹ anh ngồi trên chiếc ghế trong sân vườn nhìn những chiếc bánh Nướng và Dẻo thơm ngon vuông tròn trên khay bàn lớn. Bà nhẹ rơi nước mắt, Mọi người thấy vậy, cảm thấy ngạc nhiên, Rose vội lên tiếng hỏi:
- Mẹ , mẹ sao thế?
- Mẹ không sao “Bà nghẹn ngào” - Chỉ là đã lâu rồi và thậm chí mẹ còn quên cả mùi vị của chúng. Trước ông bà ngoại của con cứ ngày này lại làm chúng cho mẹ và cậu của các con. Mẹ đã quay lưng với nó quá lâu rồi. Thậm chí các con còn chưa một lần đước nếm thử.
- Lúc chiều làm với Lana , con được ăn vụng rồi … ngon lắm…. mẹ ăn đi!!
Rose khẽ nói nhẹ đưa miếng bánh nhỏ vào tay bà. Leo nhìn mẹ , khóe miệng khẽ mỉm cười anh nói:
- Mẹ ăn đi! Nếm thử tay nghề của con dâu mẹ.
Mọi người nghe vậy nở nụ cười. Còn Lana lại lườm nhẹ anh một cái. Tuy đúng đấy nhưng lúc nào cũng tìm cách để chế giễu cô thôi. Thật đáng ghét nha.
Bà ăn miếng bánh trong hạnh phúc như tìm lại một phần ký ức thơ ấu. Có thể cảm nhận được nước mắt và nỗi đau của những người xa quê hương ở trên gương mặt người phụ nữ đã gần ngũ tuần.
Sẽ không phải hạnh phúc trọn vẹn , vì dù đi bất cứ nơi đâu, hương vị của quê hương vẫn luôn hiện hữu ở trong trái tim chúng ta.
Miếng bánh dân tộc hình như đã giúp bà cảm thấy an ủi và ấm lại trong trái tim. Bù trừ lại những nước mắt và những tổn thương trong lòng đã bao nhiêu năm qua của bà.
Mọi người thấy vậy, lặng mỉm cười nhẹ nhõm. Mẹ Claudi cũng ngồi trò chuyện nắm tay khẽ an ủi bà thông gia.
Phá cỗ tưng bừng, cùng ngắm nhìn những đứa trẻ của khu phố nô đùa cùng những ngọn đèn ông sao sáng đêm rằm thực sự vui vẻ. Ấm áp. Mấy thanh niên lớn tướng cũng chạy ra vui vẻ múa lân, hát hò rước đèn cùng mọi người. Thật là đáng yêu quá sức mà.
Không những vậy, cái tết Trung Thu còn là đại diện của những công sức làm việc của những người nông dân vụ mùa chín được gói trọn dưới đêm trăng tròn sáng rực rỡ. Là tung hô , múa Lân , là hát hò , ngân nga. Là nghỉ ngơi và là hồi tưởng những công sức sương máu mồ hôi, họ đã đổ vào những mầm sống của nước nhà.
Đêm xuống, tiệc đã tan, chỉ còn lại những ánh đèn vàng của khu phố và chút tàn dư còn sót lại. Cô ngồi trên ban công bên cạnh cánh cửa số, nhìn ra lan can, hướng chiếc bàn nhỏ, bày đầy những đồ cúng lễ. Là cô gái nhỏ thắp hương cho người cha quá cố của mình. Lặng ngước lên nhìn ông Trăng đã lên cao. Cô thầm nghĩ vậy là số tuổi của bản thân cũng đã tròn trịa như ánh trăng đêm rằm. Ngày nhỏ thường ngồi trên vai cha rước đèn ngang dọc nô đùa khắp phố. Lớn rồi thì chạy nhảy tung tăng với chiếc đèn xoay tròng cha mua cho.
Này , cô gái nhỏ . cô có nhớ cha mình không? . Nhìn sâu vào vầng trăng tròn rực rỡ. Có tiếng nói lướt qua suy nghĩ của. Cô mỉm cười sống mũi đỏ rực cay xè khóe mi. Nói nhớ thôi không đủ. Rất nhớ cũng là chưa đủ. ! Vầng Trăng có biết trái tim thiếu thốn của một đứa trẻ mất cha từ nhỏ là như thế nào không?.
Không một phút giây nào là thôi ngừng nhớ. Và mỗi khi dậy sóng , trái tim lại như muốn ngừng thở. Sự đau đớn khi mất đi người thân là như vậy đấy.
- Có tội nhưng không đáng phải chết. Dù thế nào cũng là một sinh linh và chúng chỉ sống được vài ngày.
- Vài ngày nhưng cũng đủ hại nhiều người.
Cô không nói gì. Leo hiểu ý cô, bỗng nói lớn:
- Chị ta đã hại em đó!!!
- Nhưng chị ấy cùng chung dòng máu với anh! Mẹ rất buồn khi trông thấy điều này?!!
- Nếu anh không làm gì em nghĩ chị ta sẽ để yên cho hai ta. “Anh tức giận”
- Tại sao lại cứ phải đấu đi đấu lại? Sao không thể làm lành với nhau ?
- Em nghĩ họ sẽ để yên cho một thằng con hoang???
Leo lớn tiếng , bước chân giận dữ nặng nề lên phòng , Lần đầu tiên anh giận dữ với Lana khi hai người sống chung. Nào ai không có bất hòa chứ?.
Cô và mọi người lặng thở dài, một khi anh đã quyết rất khó có thể thay đổi.
Buổi tối , anh không ăn cơm. Cô mang bát cơm lớn với đầy đủ thức ăn lên cho anh.
Bước vào phòng anh, thấy anh đang ngồi trên lan can nhìn xa xăm. Cô lặng lẽ đưa đôi chân nhẹ nhàng bước đến gần anh. Đặt bát cơm bên cạnh anh. Cô nói:
- Anh ăn cơm đi! “Đôi mắt lo lắng hướng nhìn anh”
- Lana , những con vật đó….. “Một hồi trong tĩnh lặng, cuối cùng anh cũng lên tiếng” – Chúng chỉ gây hại một chút đến chúng ta. Nhưng những kẻ thật sự muốn hại chúng ta thì ….
- Em biết ! Em hiểu hết tất cả mà . “Cô không để anh nói hết, khẽ lên tiếng” : - Nhưng em thấy thương mẹ Zosie. Bà sẽ rất khó xử. Và em cảm thấy. Bản thân là gánh nặng cho anh “Đôi lông mày cô xuỗi rời”
- Gánh nặng của anh là họ ! Em là trái tim của anh, em hiểu không ? “Anh lớn tiếng”
Cô nghe thấy vậy, khóc nấc lên ôm anh vào lòng.
- Em biết lỗi rồi anh ăn cơm đi ! “Cô vừa nói, vừa nhăn nhó nũng nịu giống như một đứa trẻ ngốc nghếch trong lòng anh vậy”.
Cuộc đời ai mà yêu thích những cuộc chiến, đặc biệt là cuộc chiến giữa người cùng huyết thống với nhau lại càng đau đớn hơn. Nhưng nếu như anh đã lựa chọn. Cô xin nguyện ý đi theo anh không quản thán vì cô biết tất cả những thứ anh đang làm đều là vì cô. Vì tình yêu của cả hai.
Sáng hôm sau, mọi chuyện hửng nắng , giống như cuộc chiến tranh lạnh của hai người đã trôi qua. Sắc mặt ai cũng hồng tươi trở lại. Lana trên môi lại nở những nụ cười tươi thắm của một cô gái mới yêu tuổi trăng tròn.
To Be ConTiNue <3 <3 <3