Lavender Queen
Chương 33 : Chuyển phòng; Trò chuyện tuổi yêu
Ngày đăng: 15:19 19/04/20
Hai chị giúp việc hốt hoảng đi xuống dưới nhà khiến cho hai bà mẹ thấy bỗng nhiên lo lắng
- Có chuyện gì vậy ? “Mẹ Zosie hỏi “
- Bà chủ “Hai chị cúi đầu, mặt đỏ hoe” – Chúng tôi không biết gì hết ! “Sau đó hai chị chạy đi tìm việc để làm”
- Vậy để tôi lên xem sao? “Quản gia Lyn nhẹ nói”
- Quản gia , cô đừng “Một chị chặn lại” – Cậu chủ và Lana đang……….
Hai chị thì thầm gì đó khiến quản gia Lyn mở to đôi mắt.
Bỗng anh mở cửa phòng cô bước xuống tầng, gương mặt tỉnh táo , trên môi in hằn hình trái tim đẹp đẽ đến mê mẩn.
- Thím Lyn , thím mang đồ ăn lên phòng mợ chủ nhé ! mấy hôm nay nhờ Thím chắc sóc cô ấy chu đáo cho con!
Dứt lời dặn dò, anh lia đôi chân nhẹ bước ra cửa đi chạy bộ tập thể dục. Trước khi khuất bóng trên miệng vẫn ngân nga theo lời nhạc,khiến mọi người ngơ ngác ngạc nhiên đến độ không thể nói được điều gì. Sức mạnh tình yêu quả quá lợi hại nha.
Hôm qua còn điên dại , đến hôm nay thì giống chú nai tung tăng bay nhảy.
Quản gia Lyn nói chuyện riêng với hai mẹ . Sau đó , hai bà tâm trạng không vui không buồn, chỉ lo lắng mang đồ ăn lên phòng cho cô.
Cô tắm xong, mặc chiếc váy xinh xắn bước chân nhẹ nhàng ra khỏi phàn vệ sinh thì chợt thấy hai mẹ ngồi trên ghế sofa trong phòng cô. Mùi thức ăn ở trên bàn thơm phức cả phòng.:
- Hai mẹ, sao hai người lại lên đây. “Cô mỉm cười” – Con cũng đang định xuống làm việc “loay hoay , lóng ngóng , định bước vội chân ra khỏi cửa thì vết đau nhức nhối . Khiến cô nhíu mày”
Hai mẹ thấy gương mặt cô như vậy , biết ý nhìn nhau rồi mỉm cười. Mẹ Claudi nói:
- Con gái mau lại đây ngồi. “Mẹ đưa bàn tay vỗ vỗ vào chỗ ghế trống giữa hai mẹ. Cô mỉm cười đi ra đó và ngồi xuống”. – Con gái mẹ cảm thấy thế nào ? “Bà vuốt gương mặt cô” – Có đau lắm không con?
- Sao….. “cô mở to đôi mắt” – Sao … sao hai mẹ lại biết? “cúi đầu xuống” : - Con không sao đâu, hai mẹ đừng lo lắng !! “Cô ngước con ngước lên nhìn hai bà mẹ mỉm cười”
- Mẹ biết …. “Mẹ Zosie vuốt tóc cô” : - Con không phải tự dối lòng, hai mẹ đã từng trải qua. Thời gian này con nghỉ ngơi chăm sóc bản thân nhiều vào nhé !
- Dạ ! “Đôi mắt cô hoe hoe đỏ, ôm vào hai mẹ vào lòng”
Sau đó , hai người trò chuyện với cô một lúc. Mẹ Zosie biết cô đang suy nghĩ như thế nào có căn dặn là cô không cần phải suy nghĩ nhiều . Vì giới trẻ bên nước ngoài bằng tuổi cô đã có thể tự lập và tự quyết định mọi thứ cho riêng bản thân họ. Cá nhân bà, bà không muốn anh buồn. Bà muốn anh tự quyết định hạnh phúc của chính bản thân anh. Bà hoàn toàn tin tưởng cô sẽ chăm sóc và yêu thương con trai bà thật tốt. nên bà không sao hết , ngược lại cô phải biết quan tâm đến bản thân cô nhiều hơn và hãy luôn tin tưởng vào những quyết định của anh. Vì bây giờ cô chính thức thuộc về anh rồi.
Cô nghe bà tâm sự một hồi lặng ôm bà khóc. Mẹ anh thật sự quá tuyệt vời , khiến cô cảm thấy thật may mắn vì được ở bên anh.
Anh đi chạy bộ , thì gặp Joshep và Stephan đang trên đường về. Ba anh đứng lại nói chuyện với nhau. Joshep lên tiếng:
- Cậu đừng thế. “Rose biết tâm trạng của cô, khễ đưa bàn tay nắm lấy tay cô” - mình và Stephan cũng ..... “cô bạn kể”
- Cậu và anh Stephan đã....
- Ừ.... cũng sinh nhật anh ấy hồi tháng 3.... “Rose tâm sự, rồi nói” : - Con gái chúng ta hình như chỉ quan tâm đến tình yêu. Mình cũng từng có rất nhiều người theo đuổi. Vậy mà người mình chọn bà ở bên lại là Stephan. Mong là chúng ta sẽ chọn lựa đúng. Đừng giống như mẹ mình.
- Mình không cần biết đúng hay sai. Chỉ cần nghe và cố gắng bước theo trái tim thôi. Điều mình sợ là sẽ khiến anh cậu lo lắng.
Thấy Rose nhắm nhẹ đôi mắt. Lana khẽ nói tiếp:
- Tình yêu không cần phải chọn lựa. Hứa với mình , dù sau này ra sao. Cậu cũng phải nghe theo trái tim của cậu. Được chứ??.
Rose nhìn Lana khẽ cười:
- Cậu cũng phải hứa với mình dù thế nào cũng phải lo lắng cho bản thân đầu tiên nhé?.
Hai cô bạn thân nhìn nhau mỉm cười , ngoắc tay thề hẹn với nhau. Mặc dù biết lời hứa có thể sẽ không thực hiện được.
Leo đi chơi với lớp đến tối mịt mới về. Bước vào căn phòng, đang định bật đèn:
- Happy Birthday To You… “Cô cầm một chiếc bánh kem đẹp đẽ bước đến bên anh. Sau khi hát xong bài ca chúc mừng sinh nhật. Cô bỗng nói lớn” – Chúc mừng sinh nhật muộn, chồng yêu của em!!!!! “nở một nụ cười thật to”
- Hôm nay , mới nhớ hả ? “Anh mỉm cười”
- Em xin lỗi mà “Cô cong môi nũng nịu”
- Thôi được rồi . “anh lấy ngón tay quết một vệt kem, đưa vào miệng” – Vì em nấu ăn rất ngon. Và …. “anh đưa ngón tay ra khỏi miệng , bỗng quết nhanh chóng chúng vào gương mặt cô” – vì em đã tặng anh món quà quá lớn. Nên anh bỏ qua !
- Anh đáng ghét ! “Cô cũng lấy ngón tay , quétkem lên người anh” - Đi chơi quên cả em “cong môi nhăn nhó”
Sau đó, cô đưa đôi chân định chạy đi không cho anh bắt được. Nhưng chỉ chạy được hai bước, thì bị đôi tay anh tóm lấy eo. Mỉm cười ôm cô vào lòng, anh nói:
- Dám chạy , thoát khỏi anh xem. “Anh lấy tay vứt chiếc bánh của cô xuống bàn. Nhấc bổng cô lên”
- Thả em ra “cô quẫy tung trên cơ thể anh, anh đặt cô xuống giường . đang định phủ bờ môi ngọt ngào đó lên môi cô. Cô quay đi nhắm mắt và khẽ lên tiếng ”: - Ngủ đi, hôm nay phạt anh về muộn!. Với lại mai em xin đi học lại rồi. Còn phải đi học sớm.
- Mặc kệ ! “Vừa nói , anh nhẹ lấy tay kéo khẽ quần lót trong chiếc váy ngủ của cô. Rồi nói thêm” – Em dám tự quyết , hôm nay phhải xử phạt em thật nặng!
Và cứ thế hai người lại chìm đắm trong không gian yêu thương của cả hai. Lần này anh mặn nồng đến tận đêm khuya mới chịu cho cô chìm vào giấc ngủ.