Lavender Queen

Chương 44 : Không trách cứ; Chỉ oán hờn

Ngày đăng: 15:19 19/04/20


Sáng hôm sau, khi mang café vào cho chủ tịch cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai anh :



- Em đã biết ai hại Kate?. “Stephan lên tiếng khiến cô đứng ngoài chỉ ngập ngừng”



- Vậy ư??? “anh đáp”



- Hôm đó, Tessa và Tessie đã đến nói chuyện với Kate khá lâu. Và lợi dụng lúc cô ấy không chú ý gắn một con chip trong máy vi tính của cô ấy. Con chip điều khiển từ xa này. Máy chủ điều khiển nó chỉ có những dòng máy xịn nhưng những người làm chuyện mờ ám sẽ không làm ở máy tính cá nhân. Vì vậy, em đã đến điều tra những quán internet có hệ điều hành hạng sang. Cả nước có một quán và quán đó cách công ty ta 3 con phố. Em đến đó và xem lại máy quay của quán nên đã biết ai là thủ phạm. Sau khi bản kế hoạch đã được gửi bên Anna thừa nước đục thả câu. Báo cho thằng Zen đến tiếp cận Kate.



- Tessa và Tessie việc gì phải đuổi cô ta ra khỏi công ty? “Anh nhấc khóe mi”.



- Chỉ có thể là người khác muốn thế! “Stepphan thở dài”.



- Người khác? “Anh liếc nhìn Stephan không nói gì” – Người có thể sai khiến 2 người họ. Tại sao bà ấy phải làm như vậy có điều gì bà đang giấu tôi?. “Anh đưa ngón tay hướng cằm mình”



Kate đứng núp nhẹ mở cửa nhắm khẽ đôi mắt bước và. Đưa cho hai anh, 2 cốc café cô đã pha xong. Cô nhẹ bước ra khỏi phòng Leo lên tiếng:



- Cô không muốn biết ai hại mình sao???. “Thấy cô không nói gì, anh khẽ nói”: - Cô đã biết??



- Tôi hiểu bà ấy nghĩ gì. Anh không cần phải tìm hiểu thêm!.



Hai anh nghe thấy vậy sững sờ mở đôi mắt , chỉ nhìn bóng cô trên bức tường mờ.



Leo một hồi vô định, khẽ quay lại nói với Stephan:



- Chuyện xác nhập Relax Love. Không được để ai biết. Giờ tiến hành được rồi đó!



- Em đã hiểu. “cúi đầu”



- Tôi nghĩ Anna sẽ làm gì cô ấy, thật là không ngờ. “Nhỉnh khóe mi với đôi mắt sâu thẳm” - Nhưng dù sao ông Trời vẫn đứng về phía tôi“
- Anh nhớ em, anh rất nhớ em . Lana !



Càng lúc anh càng mạnh hơn. Như thể trái tim đã vỡ nát ngàn năm cần được lấp đầy. Chôn thật sâu bản thân trong cơ thể cô. Không gian này chỉ có hai người mới có. Chỉ có hai người mới cảm nhận được trong nước mắt và trong trái tim.



Một đêm say tình, anh khẽ mở mắt thấy vòng tay mình đang ôm chặt người con gái nhỏ. Thậm chí còn không hề tách rời . Anh giật mình nhổm dậy. Cơ thể cô theo phản xạ bị đẩy ra. Anh lắc nhẹ chiếc đầu. bản thân cảm thấy như xé ruột vì sai lầm này. Anh đưa đôi mắt quay lại nhìn chăm chăm vào cô.Nhìn vết sẹo nhỏ ở ngực khiến lòng anh quặt xé. Anh đưa đôi tay lên bàn tay gượng gạo vào đôi mắt đỏ hoa. Đôi tay run run như đang muốn bóp nghẹn moi tim cô ra vậy.



Bỗng , bên cạnh vết mổ. Một bên bầu ngực trắng muốt như tuyết là một ruồi nhỏ màu son đỏ như giọt máu. Đôi đồng tử của anh ngạc nhiên một cách đáng sợ. Anh vội vã cúi đầu xuống mở nhẹ hai chân cô ra ngực cô ra. Không thể trùng hợp như vậy!. Tim anh đập thình thịch. Dù có là ghép tim. Cũng không thể. Anh vội vã ôm lấy cô. Nước mắt chảy xuống anh khẽ thầm thì bên tai cô. Một giọng nói ngọt sớt mê đăng lòng người. “Em là ai? Thượng Đế người con gái này là ai”.



Anh cứ siết chặt lấy cô hơn. Khiến cô loay hoay tỉnh dậy. Cô đẩy nhẹ cơ thể anh ra. Gượng thân thể đau nhức của mình rồi nói:



- Thưa sếp, tôi phải về!



- Em về đâu?? “Anh lặng hỏi”



- Nhà tôi!. “Cô trả lời”



- Nhà em ở đây! “Anh nói gióng nặng nề hơn”



- Chủ tịch. Em không phải là cô ấy!. “Cô thở dài”



- Em là cô ấy, Em phải ở đây!. “Anh nói lớn , nắm lấy cổ tay cô”



- Chủ tịch, Em xin anh. Hãy buông tha cho em. “Cô xót xa, hướng đôi mắt như van xin”



- Được, Nếu em đã muốn rời xa tôi đến vậy!.



Anh nhắm đôi mắt, buông cô ra. “Tình yêu của chúng ta. Từ trước đến nay vẫn không là gì với em”. Anh lặng suy nghĩ. Để cô mặc quần áo vào và đi ra ngoài.