Lavender Queen

Chương 6 : Bữa tiệc sinh nhật muộn

Ngày đăng: 15:18 19/04/20


Tấm Ảnh Còn Sót Lại



Lana bước vào nhà, như mọi khi, mẹ đã đi làm từ sáng. Cô nhẹ nhàng thay đồ rồi nấu ăn. Nấu ăn xong, cô ăn một phần. Một phần cô để vào hộp mang đến nhà hàng cho mẹ cô. Chaddie ăn cơm trưa ở trường nên không có trở về lúc này.



Đến nhà hàng, cô chào hỏi mọi người và mang đồ ăn vào cho mẹ. Trong lúc mẹ nghỉ ngơi, cô làm đỡ việc giúp mẹ. Việc của mẹ con cô là nấu ăn. Nếu có những bữa đông khách thì hai người làm thêm bồi bàn và dọn dẹp luôn. Cô làm được một lúc thì chú Harvey (Chú ruột của cô) đến cửa hàng. Cô tươi cười chào chú rồi nói:



- Chú Harvey, con có chuyện muốn hỏi xin chú được không ạ? "Xen lẫn chút hồn nhiên là một chút vui vẻ trên gương mặt tràn đầy nhiệt huyết chân thành"



- Ừ, vào văn phòng trên tầng 5 nhé! “Chú trả lời cô trong thân thiện “



- Dạ!..



Hai chú cháu cô bước vào thang máy lên tầng 5. Chỗ nghỉ ngơi và để đồ của nhân viên nhà hàng. Văn phòng riêng của Giám Đốc – Chủ cửa hàng cũng ở đó.



Chú Harvey ngồi xuống chiếc ghế trong văn phòng:



- Có chuyện gì thế, con?



- À, chiều nay con muốn mời bạn con một bữa. Chú cho con mời các bạn ra đây nhé! Có gì chú trừ lương của con được không ạ??. “Cô mỉm cười ”



- Ừ, con cứ gọi các bạn đến đây! Còn chuyện tiền thì coi như chú mừng sinh nhật con. Gần 2 tháng trước, sinh nhật con chú bận quá không tổ chức được cho con. Coi như chú bù nhé ! “Chú Harvey mỉm cười đứng lên vỗ vai Lana”



- Dạ, mẹ và các bạn học đã tổ chức cho con rồi! Chú còn nhiều việc và cũng phải lo cho các em không cần phải lo cho con nhiều đâu ạ! “Cô cúi cúi cười cười”



- Lana này, trước khi anh chú rời khỏi.. Đã căn dặn chú phải chăm sóc cho mẹ con con chu đáo. Nhưng bao năm rồi chú vẫn chưa làm được. “Chú cô thở dài, Vừa nói, ông vừa nhìn đăm chiêu ra cửa sổ”



- Chú đừng nói thế!. Những điều chú làm là quá đủ cho mẹ con con rồi!. “Cô ngước lên nhìn chú, mỉm cười” - Vậy tuần này, con sẽ giúp chị Tani và chị Kali dọn dẹp nhé!!. Chú cho phép đi ạ !!! “Cô vừa nhăn mặt vừa cong môi”



- Được rồi, con nhỏ ngoan cố này!! Con muốn làm gì thì làm đi !!! “Chú cô mỉm cười xoa đầu cô ”



- Dạ, con cảm ơn chú !!!!



Nở một nụ cười thật to với đôi mắt như chẳng thể cho không khí chui lọt. Cô vui vẻ đáp . sau đó, cô cúi chào chú. Bảo chú nghỉ ngơi rồi đi xuống nhà hàng làm việc tiếp.



Cuộc sống là vậy, Cho dù là ruột thịt máu mủ hay thân thiết đến đâu thì con người ai cũng có cuộc đời và những gánh nặng của riêng họ. Bản thân cô đã nhận thức sớm được điều này ngay khi cha mình qua đời. Chú cô cũng đã giúp đỡ mẹ con cô hết sức có thể nên cô chưa bao giờ than trách chú cô nửa lời, thậm chí đôi khi , như những lúc thế này cô lại cảm thấy biết ơn chú cô. Và đương nhiên nếu không có chú cô, chắc cô đã phải tự lập khó khăn và gian truân hơn rất nhiều. Nhưng nếu không phải là cửa hàng của cha. Nếu không phải được nhìn người chú có những đường nét trên gương mặt giống với cha thì có thể cô đã chọn cách khác để tự lập. Để có thể được thanh thản hơn với cái hư danh “ăn bám” vào chú của mình. Đương nhiên chẳng có ai bàn luận hay nói cô như vậy. Mọi người ai cũng biết một cô bé như cô đã phải nỗ lực ra sao . Nhưng cái lòng tự trọng và sự tủi thân khi mất đi người cha đáng kính của cô vẫn còn tồn đọng quá lớn. Giống như một vết rạn lớn trong trái tim không thể lành lại.



Như mọi hôm, gần 4h chiều cô đạp xe ra trường cấp một đón cậu em nhỏ. Đưa cậu nhỏ về thay đồ và tắm rửa. vệ sinh sạch sẽ. Sau đó, cô dắt tay cậu bé ra nhà hàng, vừa đi vừa mỉm cười, cô nói:



- Chadie à, hôm nay chị sẽ cho em ra chỗ chú ăn thỏa thích nhé!



- Woaaaa!!..... Chị Lana của em là tuyệt nhất ! “Mặt cậu bé hớn hở ngước lên nhìn cô”



Đến ngôi nhà Lavender Queen, cô dừng lại gọi điện cho Rose:



- Rose à, cậu ra đây chút nhé! Mình đang đứng ở cửa nhà cậu đây!



Rose nhẹ nhàng mở cửa đi ra, Cô giới thiệu cho cô ấy cậu em dễ thương của mình.



Sau màn chào hỏi dễ thương vui vẻ , Cô ấy hỏi cô đến vì muốn nói chuyện gì. Cô có ý đáp muốn rủ Rose đi ăn ở một nhà hàng gần đây. Coi như hôm nay là mừng lại sinh nhật của cô. Rose nhẹ nhàng lúng túng một hồi. Rồi nói phải vào xin phép mẹ và anh trai trước đã. Cô nhẹ gật đầu,.Sau đó, cô tranh thủ sang gọi hai ông anh thân thiết Joshep và Stephan.



Bấm chuông nhà Joshep. Mẹ Joshep trả lời chuông điện tử. Bà nói rằng Stephan vừa qua rủ Joshep đi rồi. Quả nhiên anh chàng Stephan sốt sắng ác quá nha. Chỉ có thể ra đó trước rồi. Cô khẽ mỉm cười chào mẹ Joshep. Trước khi bà tắt chuông điện tử.



Tiến lại cánh cửa nhà Rose . Mong rằng mẹ và anh Rose sẽ cho cô nàng đi liên hoan. Không thì thực mất vui. Cô thở dài trong suy nghĩ . Ý nghĩ vừa thoáng qua thì Rose bước ra, có phần vui vẻ nói với cô:



- Mình được đi 2 tiếng!.



- Vậy hả? Vậy chúng mình đi luôn nhé!!!



Đôi mắt sáng của Lana hiện hữu chứng tỏ cho sự vui sướng trong cô. Quả không ngờ nha.



Hai cô bạn vui vẻ dắt cậu em nhỏ cùng nhau đi đến quán ăn.


- Sao lại chuyển đi? “Anh trai cô, không tỏ ra ngạc nhiên mấy chỉ khẽ hỏi”



- Em không biết, cô ấy bảo ngôi nhà này là ngôi nhà cha cô ấy thiết kế! Nhưng vì sự cố nên phải bán đi!. Cha cô ấy đã mất, nhà chỉ còn mẹ và em trai. cô ấy chuyển vào sống ở cuối khu phố của chúng ta!. Cô ấy nói, trước khi mình đến đấy sống. Ngày nào cô ấy cũng xin bác bảo vệ cho vào đây dọn dẹp nên con mới hiểu sao trước khi nhà mình chuyển vào lại sạch vậy!



- Ừ! Trên đời còn có rất nhiều người bất hạnh. “Mẹ cô thở dài ”



- Dạ! Ít nhất con cũng thực ghen tỵ với cô ấy vì cô ấy còn có ký ức về cha!.



Nghe Rose nói vậy, mẹ và anh không nói gì. Chỉ khẽ nhìn Rose với ánh mắt chua xót.



Nhưng Rose ăn bánh rất vui vẻ và ngon miệng. chưa bao giờ hai người thấy cô ấy lại có những niềm hân hoan như hôm nay. Rose đón tiếp sự thật về bản thân đã có phần khởi sắc hơn. Có lẽ cô ấy hiểu được một phần nào của thế giới vẫn là niềm vui khi tiếp xúc với con người luôn chào đón cô ấy bằng lòng nhiệt tình và chân thành thực sự. cảm xúc mà đến tận ngày hôm nay cô ấy mới có cơ hội được biết đến.



Hai người thở phào nhẹ nhõm trong nhẹ nhõm.



Ăn xong, mẹ cô về phòng của mình còn 2 anh em cô lên gác và về phòng của mỗi người đi ngủ.



Anh cô đi vào căn phòng của mình đến chiếc bàn học lấy nhẹ một quyển sách. bên trong quyển sách có tấm ảnh nhỏ mà khi chuyển về đây anh tình cờ nhặt được trong góc nhà. Một người cha đang ôm đứa con gái nhỏ. Cô bé chừng 5 tuổi với nụ cười rạng ngời. Một tay cầm bó hoa Lavender , một tay ôm cổ cha mình thật chặt. “Ít nhất cô ấy còn có nhất kỷ niệm về cha!”. Giọng nói của cô em gái hiện hữu trong đầu anh . Cầm tấm ảnh lên nhìn , anh khẽ thở dài.



Kể đến Lana. Cô gái nhỏ bước vào nhà. Mẹ cô vẫn mở cửa phòng đợi cô về.



- Mẹ con về rồi! Con khóa cửa nhé!



- Ừ!.



Cô nhẹ nhàng khóa cửa, bước vào phòng trong , thấy Chaddie đã yên giấc cô nhìn mẹ nói:



- Mẹ ngủ đi ! Con thay đồ rồi ngủ luôn đây!



- Con gái, ngồi xuống mẹ bảo!.



Mẹ cô với với tay nắm cổ tay cô gái nhỏ, cô nhẹ ngồi xuống. Mẹ cô lấy ra một hộp quà nhỏ. Đưa cho cô. Mở ra thấy một cái váy rất đẹp màu hồng phấn. Cô ngạc nhiên nói:



- Gì đây hả mẹ?



- Quà của mẹ tặng con!. “Tay bà vỗ vỗ vào bàn tay nhỏ bé của cô”



- Mẹ làm gì thế? Tiền đâu mẹ mua? Mẹ còn phải dành tiền học cho Chadie nữa! “Đôi lông mày cô nhíu lại”



- Con gái mẹ đã lâu không mặc váy rồi!. Mẹ muốn thấy con mặc nó!. “Mẹ cô mỉm cười, đáp. Cái vỗ tay lực có phần mạnh hơn, như đang ám chỉ chấn tĩnh cô “ bà nói thêm “ : - Con đừng lo gì!. Sinh nhật con đã qua lâu vậy mà giờ mẹ mới tặng được cho con. Con phải mặc đấy!!



- Dạ!. “Nhìn thấy gương mặt xót xa của mẹ, cô chỉ cúi đầu gật khẽ trả lời”.



Cô vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ và thay đồ ra khoe mẹ. Mẹ cô ôm nhẹ cô vào lòng và nói:



- Con gái mẹ lớn quá!



Cô không nói gì chỉ gật đầu ôm nhẹ mẹ vào vòng tay , mẹ cô vuốt tóc cô nói tiếp:



- Nếu cha con biết con lớn lên và xinh đẹp như này , cha con sẽ rất vui!.



- Thật… hả… mẹ??. “Cô nhắm đôi mắt, như chững lại dòng nghẹn ngào”



- Ừ , con gái! Cha con thương con nhiều lắm!!!!



Cô không nói gì. Khẽ ôm lấy mẹ. Bờ mi rớt những giọt nước mắt hạnh phúc không kém xót xa..



Trời mùa thu nhẹ nhàng man mát. Có cô gái nhỏ trong tay ôm người mẹ kính yêu của mình. Ấm áp lắm.. “Đã bao năm rồi, cha ơi??!!” …. Hai mẹ con bờ mi không khỏi khỏi xúc động , căn phòng ngủ chật hẹp nhưng cũng quá ấm cúng. 3 mẹ con vẫn như mọi ngày. ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ say sưa của hạnh phúc.



Ngày hôm nay, trôi qua thật nhẹ nhàng và không kém những dư âm tuyệt vời. Là ngày bắt đầu của những câu chuyện tình yêu đầy nước mắt nhưng không kém hạnh phúc và xen lẫn cả những yêu thương!!!!!!