Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 101 : Tin xấu

Ngày đăng: 00:24 30/04/20


Lúc Cù Mạnh Chiến ở Giang Bắc đã nghĩ đủ mọi cách nhưng đều không gặp được người điều hành đương nhiệm Leo Trần của Thịnh Thiên.



Bây giờ vừa trở về Kinh Đô thì người của Thịnh Thiên lại chủ động liên lạc với hắn, đồng thời yêu cầu hắn đưa cô hai nhà họ Giang đi gặp Leo Trần.



Giang Nhung ở Giang Bắc thì nghe nói Leo Trần cũng ở Giang Bắc, hôm nay Giang Nhung vừa trở về Kinh Đô thì Leo Trần cũng tới Kinh Đô.



Cù Mạnh Chiến cho rằng chuyện này nhất định không phải là trùng hợp. Hắn đoán, có lẽ Leo Trần đã tăm tia Giang Nhung từ trước, nhưng nghĩ đến việc cô là vợ của cấp dưới nên không tiện ra tay ở Giang Bắc.



Nay thấy Giang Nhung rời khỏi Giang Bắc đến Kinh Đô, một người đàn ông háo sắc sẽ không dễ dàng bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, thế nên Leo Trần cũng đi theo.



Đến nơi xong, Leo Trần lại không tiện hẹn gặp Giang Nhung trực tiếp, nên mới nhờ Cù Mạnh Chiến hắn bắc cầu dắt mối. Hắn càng nghĩ càng thấy rất hợp lý.



Cho dù về sau cấp dưới của Leo Trần phát hiện ra chuyện này, anh ta cũng có thể mượn cớ là do không biết chuyện, quà người khác đưa tới nên không hỏi xuất thân.



Cù Mạnh Chiến mặc kệ rốt cuộc Leo Trần coi trọng Giang Nhung ở điểm nào, cũng mặc kệ việc Leo Trần có thể hứng thú với Giang Nhung bao lâu. Hắn chỉ nhớ một câu, chỉ cần hắn dẫn Giang Nhung đến, thì hắn muốn làm chuyện gì Leo Trần đều sẽ đồng ý.



Cù Mạnh Chiến không đòi hỏi nhiều, chỉ muốn Thịnh Thiên hợp tác với Cù thị, để các đại cổ đông của Cù thị không thể coi thường hắn nữa, để hắn có thể lên nắm quyền Cù thị.



Tuy hắn vẫn có chút lưu luyến với Giang Nhung, nhưng so với chuyện hợp tác với Thịnh Thiên thì Cù Mạnh Chiến không hề do dự mà chọn vế sau.



...



Nhà họ Giang không rộng lắm, chỉ là một căn nhà hai tầng kiểu Âu, so ra thì còn không rộng bằng nơi ở của người giúp việc trong khu biệt thự cao cấp của nhà họ Cù.



Giang Chính Thiên coi trọng nơi này là vì đây là khu nhà giàu ở Kinh Đô, ông ta cảm thấy đi ra từ khu này trông có vẻ cao quý hơn người bình thường.



Ở một nơi chẳng rộng rãi gì lắm như vậy mà Giang Nhung lại tìm mãi cũng không thấy mẹ mình.



Cô cũng hiểu là bản thân quá bộp chộp.



Nếu Giang Chính Thiên dụ cô đến đây thì chắc chắn đã đưa mẹ cô đến nơi khác, sẽ không cho cô gặp mẹ.
"Cô hai..."



"Bác Lương, cảm ơn bác đã nói cho cháu biết!" Giang Nhung khom người thật sâu với bác Lương, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Giang Chính Thiên.



Giang Nhung không khóc lóc cũng không làm ầm ĩ lên, chỉ lặng im mà nhìn Giang Chính Thiên.



Cô nhếch môi, rõ ràng là đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng thấu xương.



Giang Chính Thiên không kìm được mà giật mình, trong lòng cũng hơi thấp thỏm. Ông ta há miệng, nhưng không thốt lên được tiếng nào.



Cù Mạnh Chiến nói: "Nhung Nhung, chuyện của bác gái, cô đừng quá đau buồn. Dù sao người đã chết rồi không thể sống lại, giờ cô đi cùng tôi tới gặp một người trước đã, sau khi xong việc chúng ta sẽ về an táng cho bác gái tử tế, để bà ấy ra đi cũng được nở mày nở mặt."



"Gặp ai?" Giang Nhung bình tĩnh hỏi.



"Leo Trần của Thịnh Thiên." Cù Mạnh Chiến cũng không muốn lừa Giang Nhung.



Dù sao trong mắt Cù Mạnh Chiến, sẽ chẳng có người phụ nữ nào lại ghét một người đàn ông có thân phận như Leo Trần. Giang Nhung cũng không ngoại lệ.



Quả nhiên, Giang Nhung mỉm cười, gật đầu đồng ý, không do dự chút nào.



Nếu sớm biết Giang Nhung sẽ đồng ý dễ dàng như vậy, Cù Mạnh Chiến hắn đã ra tay với cô từ khi ở Giang Bắc rồi, khỏi cần để đến hôm nay để rồi gặp phải Leo Trần.



Giang Nhung cũng không phải thật sự muốn cùng Cù Mạnh Chiến đi gặp tên Leo Trần gì đó, mục đích chân chính của cô là dựa vào Cù Mạnh Chiến để rời khỏi nhà họ Giang, rời khỏi cái nơi lạnh lẽo không chút tình người kia.



Mẹ của cô, mẹ của cô...



Nghĩ đến mẹ, Giang Nhung siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên sự âm u lạnh lẽo.



Giang Chính Thiên, ông hãy chờ đấy!