Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 22 : Bữa tối lãng mạn
Ngày đăng: 00:23 30/04/20
Trần Việt khởi động xe, bàn tay giơ lên khẽ vuốt khóe môi dưới, trong đồng tử lạnh lùng có ý cười nhàn nhạt, Giang Nhung như vậy cuối cùng cũng có chút giống bộ dáng ba năm trước.
Xe chậm rãi phóng ra khỏi bãi đậu, rất nhanh liền hòa vào dòng xe huyên náo trong thành phố, vậy nhưng trong xe lại vô cùng an tĩnh, tới nỗi ngay cả tiếng hô hấp của hai người cũng nghe được rõ mồn một.
Giang Nhung ngồi thẳng tắp, hai mắt nhìn về phía ngoài cửa xe, căn bản không dám nhìn thẳng Trần Việt, có điều thỉnh thoảng không nhịn được lại len lén nhìn anh. Lúc lái xe anh vô cùng nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy. Giang Nhung bĩu môi, hừ lạnh trong lòng: người đàn ông lạnh lùng!
Nửa giờ sau, xe dừng lại trước một tòa được đặt tên “cao ốc chạm trời”. Trần Việt ném chìa khóa xe cho nhân viên làm việc, cùng Giang Nhung bước vào đại sảnh.
Cao ốc chạm trời cao 69 tầng, lúc xây xong từng là đệ nhất cao ốc của Châu Á, cũng là kiến trúc tiêu biểu của thành phố Giang Bắc nhiều năm nay.
Tòa Cao ốc chạm trời nằm ngay khu trung tâm thương mại phồn hoa nhất thành phố Giang Bắc, người đến mảnh đất này mỗi lúc một đông, xe cộ và cao ốc cũng ngày càng nhiều. Quán ăn trên tầng cao nhất của tòa nhà có thể xoay trên không trung này lại vô cùng nổi danh, rất nhiều du khách ngoại địa tới đây đều sẽ muốn mua vé vào ngồi thử một chút, nhấp một ly cà phê, ngồi lặng yên thưởng thức cảnh đẹp hương giang nơi thành phố Bắc Hà.
Ngày trước khi Giang Nhung mới tới Giang Bắc cũng đã cùng Lương Thu Ngân tới đây, view trên tầng cao nhất vé vào cũng đã mất hai ba trăm, điểm tâm càng không cần phải nói. Có điều cho dù đắt như vậy, nhưng lượng khách mỗi ngày tới đây vẫn là tấp nập không ngớt, dường như từ trước tới nay chưa bao giờ có dấu hiệu dừng lại.
Hôm nay ngược lại khiến Giang Nhung cảm thấy kỳ quái, bây giờ vẫn chưa tới tám giờ tối, nhưng cũng đã không thấy ai đứng chờ thang máy. Giang Nhung đang suy nghĩ, tay lại bị bàn tay ấm áp khác nắm lấy, Trần Việt dắt tay cô bước vào thang máy dành riêng cho khách vip, lên thẳng tầng 69.
Bàn tay anh thật sự rất ấm áp, hoặc là tay Giang Nhung quá lạnh, khoảnh khắc được tay anh nắm lấy, Giang Nhung vô cùng tham luyến nhiệt độ anh cho cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười một tiếng: "Trần Việt, anh mời tôi tới đây ăn tối sao?" Anh nhìn cửa thang máy, đứng nghiêm, vào lúc Giang Nhung cho rằng anh sẽ không trả lời anh bỗng chợt lên tiếng: "Ừm."
Chỉ một cái “ừm” nhẹ nhàng, nhưng Giang Nhung cũng cảm thấy như vậy là đủ rồi. Anh kiệm lời vô cùng, cô cũng không phải đến hôm nay mới cảm nhận được.
Giang Nhung của ba năm trước, trên người luôn có một loại sức sống khiến người ta vô cùng muốn tới gần, thanh xuân dào dạt. Giang Nhung của hiện tại, che đậy tất cả những góc cạnh của ba năm qua, nhiều thêm một phần điềm tĩnh.
Bất kể là ba năm trước hay là ba năm sau, một điểm không thay đổi duy nhất ở Giang Nhung chính là thái độ lạc quan của cô với cuộc sống và sự nhiệt tình trong công việc.
Giang Nhung chưa thỏa mãn, theo bản năng liếm liếm làn môi anh đào mọng nước. Vốn là một động tác vô tình, nhưng rơi vào trong mắt Trần Việt lại gợi cảm vô cùng, trong đáy mắt anh từ từ dâng lên một tia sáng khác thường.
Giang Nhung hoàn toàn không hay biết, cao hứng vội vàng nói: "Rượu này hương vị không tệ, thêm một ly nữa trước khi ăn cơm đi."
Lần này Trần Việt ngăn cản người phục vụ, tự tay mình rót cho Giang Nhung: "Uống chậm thôi."
"Được." Giang Nhung miệng thì đồng ý, nhưng thân thể lại không nghe sai khiến, lại một hơi uống hết sạch rượu trong ly.
"Bụng rỗng uống rượu rất dễ say." Trần Việt ra hiệu người phục vụ mang thức ăn lên.
Anh kêu họ chuẩn bị hai phần sa-lát trái cây và thịt bò bít tết, đều là chín bảy phần.
Bây giờ khoảng chừng chín giờ tối, buổi trưa Giang Nhung không ăn cơm, thịt bò bít tết vừa mang lên, cô liền không kịp đợi nữa mà hành động.
Có điều, khi dao nĩa của cô vang lên những âm thanh va chạm, bên Trần Việt lại an tĩnh giống như không có bất kỳ động tác nào.