Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 36 : Chuyện khẩn cấp
Ngày đăng: 00:23 30/04/20
Câu trả lời của Giang Nhung khiến Trần Việt vô cùng hài lòng, ngay trước mặt mọi người ôm đầu cô, lại nhẹ nhàng hôn môi cô.
Chung quanh nhiều người nhìn như vậy, Giang Nhung vô cùng xấu hổ, dùng sức đẩy anh lại bị anh ôm càng chặt hơn, khiến thân thể cô cũng dán sát vào trên người anh.
Trần Việt bình thường nhìn có vẻ dịu dàng nho nhã, giơ tay nhấc chân vừa lịch thiệp lại có khí chất, nhưng khí lực không hiểu sao lại lớn như vậy, Giang Nhung làm cách nào cũng không đẩy ra.
Người này rốt cuộc muốn sao đây?
Gần đây anh có phải gân cốt anh không ổn đúng không? Thỉnh thoảng cứ như người mắc chứng động kinh, hại cô không cách nào đuổi theo được tiết tấu của anh.
Đang lúc Giang Nhung xấu hổ hận không thể độn thổ, Trần Việt cuối cùng cũng chịu buông ra cô: "Ừ, đây là quà cám ơn cho em."
Trong lòng Giang Nhung lại nháo nhào một trận, lạy hồn, thứ quà cám ơn không đáng tiền chút nào, muốn cảm ơn thì cảm ơn thực tế một chút đi.
Có điều, Giang Nhung vừa quay đầu liền mắt gặp một cặp mắt đang tức giận phía xa xa liền cũng không cảm thấy như vậy nữa, lại chui ngược vào lòng Trần Việt.
Người đàn ông này là chồng cô, cô diễn cảnh ân ái với anh, đâu cần phải kiêng dè ánh mắt những người khác, nhất là người phụ nữ chuyên kiếm chuyện - Nông Tâm Nhã.
Nhìn Giang Nhung chui lại vào lòng mình, Trần Việt thuận thế ôm cô, thấp giọng nói: "Thời gian tối nay của tôi giao cho em, em còn muốn sao nữa?"
"Để tôi suy nghĩ một chút đã." Giang Nhung ngước đầu, rất nghiêm túc suy tính tiếp theo nên kéo Trần Việt đi làm chuyện gì.
Lúc này, điện thoại di động cá nhân của Trần Việt reo, anh nói: "Chờ tôi một lát, tôi đi nghe điện thoại."
Giang Nhung gật đầu: "Được."
Trần Việt qua một bên nghe điện thoại, Giang Nhung nhìn chung quanh một lượt, bên cạnh có cửa tiệm bán nước trái cây, cô đi mua hai ly nước chanh.
"Thiếu gia, thang máy ở bên này." Cậu thanh niên dè đặt nói.
Trần Việt nhìn lướt qua khắp nơi một lượt, theo cậu thanh niên lên lầu ba, chạy thẳng tới nơi tên là Xuân Tiêu Điện.
Những nơi như thế này, ở trong mắt Trần Việt đâu đâu cũng đều dính đầy vi khuẩn, nếu có thể, anh ngay cả hô hấp cũng muốn tạm ngừng một lúc.
Cậu thanh niên từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Trần, tự nhiên biết Trần Việt ưa sạch sẽ, anh ta đi ở phía trước dẫn đường cho Trần Việt: "Thiếu gia, Polaris đang ở bên trong."
Cửa phòng mở ra, một màn đập vào mắt khiến Trần Việt hít một hơi khí lạnh. Nếu không phải được giáo dục tử tế, anh nhất định sẽ xông vào bên trong túm một đống đàn ông kia ném ra.
Ngay chính giữa gian phòng, một cô gái mặc áo hai dây cùng váy ngắn cũn cỡn, trên mặt trang điểm thật đậm đang kề sát một người đàn ông nhảy nhót cuồng nhiệt.
Trên ghế sa lon trong căn phòng cũng có mấy tên đàn ông đang ngồi đó, có người huýt sáo, có người hò rú, trong mắt kẻ nào cũng lóe lên tia sáng như sói đói.
Trần Việt vừa cởi âu phục vừa bước qua, kéo cô gái gần như quần áo không đủ che thân vào trong ngực, anh khoác áo lên trên người cô, lạnh lùng nói: "Em có biết mình đang làm gì hay không?"
Cô gái chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, giơ tay nắm lấy cằm Trần Việt: "Leo, sao anh lại tới đây?"
Vừa nói, cô vừa cười khanh khách đứng dậy: "Chẳng lẽ anh cũng là đến đây để xem em khiêu vũ. Bây giờ em liền nhảy cho anh nhìn."
Trần Việt đẩy bàn tay đang sờ loạn của cô gái ra, vác cô lên liền rời đi, trầm mặc không muốn nói với cô dù chỉ một câu.
"Các bạn, tôi đi trước một bước, ngày khác chơi cùng các bạn sau." Ở trong ngực Trần Việt, cô gái còn không quên cho mấy tên đàn ông trong phòng một cái hôn gió.
Trần Việt hung hăng trừng cô gái một cái, khống chế hai tay cô, không cho phép cô tiếp tục lộn xộn.