Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 502 : Lời cầu hôn không chân thành

Ngày đăng: 00:27 30/04/20


Tình yêu là gì?



Trước đây Giang Nhung nghĩ rằng cô hiểu, nhưng sau đó cô lại cảm thấy mình không hiểu.



Nhưng cô hiểu rất rõ, Trần Việt chính là người đàn ông mà cô muốn chung sống cả đời.



Nhưng điều đó có liên quan gì với người này chứ?



Tại sao cô phải trả lời anh ta?



Ánh mắt Henry sáng rực nhìn cô, giống như cô không trả lời anh ta thì anh ta tuyệt đối sẽ không để cho cô rời đi vậy.



Đúng, Giang Nhung có ảo giác như vậy.



Cô cảm thấy Henry không đơn giản, thậm chí có thể thân phận nhà thiết kế này cũng là giả.



Giang Nhung xoay người muốn đi.



Henry vội vàng đuổi theo: "Giang Nhung, cô còn chưa trả lời tôi, có phải cô không dám nhìn thẳng vào trái tim mình hay không?"



| Giang Nhung dừng lại và nói: "Anh rốt cuộc là ai? Tại sao anh cứ phải quấn quít lấy tôi? Tôi nhớ từ trước đến nay chưa từng quen anh."



Cô tuyệt đối không tin anh ta chính là một nhà thiết kế bình thường, cũng không tin anh ta | tới PM chỉ đơn thuần để đi làm. Nhìn người đàn ông này từ trên xuống dưới đều có vẻ nguy hiểm, làm người ta không thể hiểu thấu, cũng đoán không ra.



"Vừa rồi tôi đã giới thiệu mình với cô Giang, cô nhanh quên tên tôi như vậy sao?" Henry lắc đầu và thở dài một tiếng: “Cô Giang, cô như vậy khiến tôi có chút tức giận đấy."



"Chuyện anh tức giận không liên quan đến tôi!" Giang Nhung không muốn để ý tới người này, cô quay người rời đi.



"Tôi tức giận thì sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng." Henry nói giống như đùa lại làm cho người ta nghe ra được anh ta đang nghiêm túc.



"Tôi tức giận cũng sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng." Giang Nhung cũng đâu phải là người dễ bị dọa được. Nếu anh ta còn dám làm loạn, cô sẽ không ngốc tới mức mặc cho mình bị bắt nạt nữa.



"Tôi rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô Giang khi tức giận đấy." Henry cười xấu xa nói: “Vẻ tức giận của cô Giang rất đáng yêu, tôi rất thích!"
Trần Việt đứng lại, vuốt mái tóc của Giang Nhung và bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Giang Nhung, em lấy anh đi!"



Giang Nhung hơi sửng sốt: "A..."



Không phải cô đã sớm lấy anh, giấy kết hôn cũng đã nhận mấy năm, con cũng được mấy tuổi rồi, bây giờ còn đang mang thai hai đứa, sao anh lại đột nhiên nói những lời đó?



Cho dù anh cảm thấy lần trước không tính là cầu hôn, bây giờ muốn bổ sung một lần thì cũng có thể chính thức cầu hôn chứ?



Cô không hy vọng anh sẽ quỳ xuống, cầu hôn cô một cách thâm tình lại chân thành, nhưng | ít nhất cũng phải mua bó hoa, không thể không chân thành như bây giờ được.



Cho nên cô không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý.



Trong lòng Giang Nhung nghĩ như vậy, nhưng cơ thể đã vô thức khẽ gật đầu.



A a a...



Cô thật ghét mình, sao lại không nỡ để anh chịu bất kỳ uất ức nào như vậy chứ?



"Vậy thì tốt rồi, em đồng ý thì không cho phép đổi ý đâu đấy!" Trần Việt nhìn cô, dịu dàng nói.



Giang Nhung thì thầm nói khẽ tới mức chỉ mình cô có thể nghe được: "Cả đời này sớm đã xác định là anh rồi, từ trước đến nay em cũng chưa từng nghĩ sẽ đổi ý."



"Vậy em bằng lòng để cho tất cả mọi người biết em là bà Trần, vợ của Trần Việt anh nhé?" Trần Việt còn chưa quên chuyện mấy năm trước Giang Nhung không muốn công khai cuộc hôn nhân của bọn họ, cho nên trước khi anh chuẩn bị công khai vẫn muốn hỏi ý kiến của cô đã.



Cô bằng lòng công khai, anh sẽ công khai.



Cô không muốn công khai, anh cũng sẽ tôn trọng ý kiến của cô.



"Em chờ đợi ngày này, đã chờ rất lâu rồi." Giang Nhung nói.



Chờ anh nắm tay cô tuyên bố với tất cả mọi người, cô là vợ của anh, là người sẽ nắm tay anh cả đời.