Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 505 : Xem rốt cuộc mạnh đến mức nào

Ngày đăng: 00:27 30/04/20


Trần Việt đã biết gần hết mọi chuyện liên quan tới Tiêu Viễn Phong, chỉ còn thiếu trực tiếp gặp mặt và nghe ông ấy tự mình xác nhận nữa thôi.



Nhưng Trần Việt không thể nói cho Giang Nhung biết chuyện liên quan tới Tiêu Viễn Phong được.



Tiêu Viễn Phong không muốn nhận Giang Nhung, tất nhiên cũng có khổ tâm của riêng ông



ấy.



Trần Việt làm người đứng xem, không thể bởi vì Giang Nhung mong ước tình thân mà không để ý tới suy nghĩ của Tiêu Viễn Phong và Tiêu Kình Hà.



Có thể từ trước đến nay Trần Việt không phải là một người sẽ cân nhắc tới suy nghĩ của người khác, nhưng hai người nhà họ Tiêu là người thân của Giang Nhung, anh tất nhiên sẽ suy nghĩ cho bọn họ nhiều hơn.



Trên bàn ăn, hai người Giang Nhung và Nhung Nhung nhỏ ăn từng miếng thịt xào tương do Tiêu Kình Hà mang đến, vẻ mặt khi ăn rất thỏa mãn.



Trần Việt nhìn bọn họ một lúc lâu mới bước nhanh về phía bọn họ, liếc nhìn Tiêu Kình Hà và thản nhiên nói: "Tới rồi à.”



"Đúng vậy, tôi mới tới." Tiêu Kình Hà bận quay video, không ngẩng đầu lên nhìn Trần Việt đã nói thêm một câu: “Cậu không chào đón tôi à?"



Trần Việt tức giận nói: "Tôi không chào đón cậu, cậu vẫn muốn tới còn gì."



"Tôi tới thăm Nhung Nhung lớn và nhỏ, không phải tới thăm cậu." Tiêu Kình Hà ngẩng đầu trừng mắt với Trần Việt, bất mãn nói: “Nếu không phải vì hai mẹ con bọn họ, cậu có cầu xin tôi tới, tôi cũng không tới."



Trần Việt lạnh giọng nói: "Không có người nào cầu xin cậu hết."



Tiêu Kình Hà tức đến nghiến răng. Đây là người nào vậy? Cũng không chịu nhường người anh vợ là mình.



Ánh mắt Trần Việt nhìn về phía Giang Nhung, thấy cô cũng ăn tới miệng dính đầy tương giống như Nhung Nhung nhỏ, thoạt nhìn đáng yêu lại rất buồn cười.



Anh cầm khăn tay lau miệng cho Giang Nhung, nói: "Em ăn từ từ thôi, ở đây không có ai tranh với em cả."
Sau một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa vẫn nằm chắc chắn trên tường, thậm chí không rung lấy một cái.



"Quân trưởng Chiến, cậu chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao, ngay cả cánh cửa cũng đạp không ra được!"



Trong phòng lại truyền đến giọng nói vô cùng kiêu ngạo lại giễu cợt của Trần Tiểu Bích.



Chỉ nghe tiếng đã có thể nghe ra được vẻ gợi đòn của cô gái ngang ngược trong phòng, Chiến Niệm Bắc cũng muốn cắn người.



| Chiến Niệm Bắc siết chặt nắm đấm. Nhóc con cứ chờ đấy. Anh ta sẽ cho cô biết với chút bản lĩnh này cũng đủ làm cho cô phải nằm trên giường mấy ngày.



Cửa này là cửa chống trộm nên rất dày, đá vài cái thật sự không thể dễ dàng đá văng ra như vậy được.



Mặc dù Chiến Niệm Bắc quanh năm sống trong quân khu, nhưng không phải là người không biết động não. Khi biết rõ mình không đạp văng được cửa này, anh ta sẽ không cứng rắn làm tiếp mà lập tức nghĩ cách khác.



Chỉ một lát sau, Chiến Niệm Bắc tìm cửa điện, dùng cách đơn giản nhất, thô bạo và trực tiếp nhất để cưa cửa.



Cửa vừa mở ra, Chiến Niệm Bắc ngước mắt nhìn lên, lập tức nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho mạch máu trong người căng lên. Trong nháy mắt, lửa giận của anh ta đã bị một loại lửa khác thay thế.



Thấy Trần Tiểu Bích mặc chiếc áo ngủ lớn đầy gợi cảm, Chiến Niệm Bắc chỉ cảm thấy một hơi nóng lập tức bốc lên trên đầu, lại từ mũi chảy ra.



Khi tỉnh táo lại, Chiến Niệm Bắc giơ tay lên sờ, không ngờ bàn tay sờ được chất lỏng nóng ẩm và đỏ tươi.



Giọng nói của anh ta khàn khàn, rít lên một tiếng: "Trần Tiểu Bích, em đúng là đáng chết!"



"Chiến Niệm Bắc, dáng vẻ của anh thật sự rất đáng yêu, em rất thích dáng vẻ này của anh."



Nhìn thấy Chiến Niệm Bắc chảy máu mũi vì mình, Trần Tiểu Bích vui vẻ lăn ở trên sofa, đã sớm quên mất mình ăn mặc gợi cảm là để dụ dỗ anh ta.