Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 52 : Bạn thân gặp nhau

Ngày đăng: 00:23 30/04/20


Tuy bây giờ, Giang Nhung vẫn có đôi mắt hút hồn ấy, nhưng trong mắt cô lại không còn hình bóng hắn nữa.



Nghĩ tới việc trong lòng Giang Nhung chỉ có tên họ Trần của Sang Tân đó, Cù Mạnh Chiến bỗng cảm thấy giận sôi người



Dựa vào cái gì mà một người đàn ông chỉ có thể lái chiếc xe cũ kỹ giá mấy trăm triệu ấy có thể lấy Giang Nhung của hắn? Dựa vào cái gì Giang Nhung lại tuyệt vọng buông bỏ hắn chứ?



Nghĩ tới những việc này, những cảm xúc phức tạp ùa đến trong đầu Cù Mạnh Chiến, nhưng phần lớn vẫn là cảm giác bị người khác cướp đi đồ vật sở hữu của mình.



Từ nhỏ đến lớn, chưa có thứ gì mà Cù Mạnh Chiến muốn mà không được. Hắn chắc chắn sẽ giành lại Giang Nhung từ tay tên họ Trần kia.



Hắn lại nói tiếp: “Sang Tân đã thành như thế mà tên họ Trần kia vẫn không làm gì à, rốt cuộc tên đó đang chơi trò gì? Chẳng lẽ tôi đánh giá cao tên đó rồi sao? Thật ra thực lực thật sự của tên đó yếu nhớt như vậy thôi ư?”



Lý Cường vội nịnh nọt: “Anh Cù, Cù thị đã là số một số hai trong nước rồi, hễ chúng ta lên tiếng thì rất nhiều công ty đã không dám hợp tác với Sang Tân rồi. Trong tình hình như thế Sang Tân có thể vực dậy mới là kỳ tích ấy.”



Ban đầu Cù Mạnh Chiến vẫn đề phòng Sang Tân, nhưng những ngày qua phát hiện Sang Tân hoàn toàn không hề mạnh mẽ như hắn tưởng tượng, dường như hắn đã thật sự đánh giá cao tên họ Trần kia rồi.



“Nhung, sao em lại khổ cực đi theo tên đàn ông vô dụng kia chứ, trở về bên anh đi, anh có thể cho em mọi thứ em muốn, chẳng lẽ không được sao?” Cù Mạnh Chiến không để ý tới Lý Cường bên cạnh, tự mình lẩm bẩm gì đó.



Lý Cường nói tiếp: “Anh Cù, hay là tôi đi cảnh cáo tên họ Trần đó? Tôi sợ tên đó ngu quá còn chưa nghĩ tới nguyên nhân thật sự để anh chèn ép Sang Tân chính là muốn đưa cô hai nhà họ Giang về bên anh đấy.”



“Cậu hẹn tên đó gặp tôi đi.” Đôi mắt Cù Mạnh Chiến thoáng vẻ hung ác: “Tôi muốn dạy cho hắn biết khoảng cách giữa người với người là thế nào. Người phụ nữ của tôi không phải loại người như hắn có thể mơ ước.”




Giang Nhung và Lương Thu Ngân từ cấp ba đã bắt đầu lê la hàng quán với nhau, có một khoảng thời gian còn rảnh tới mức ăn một quán viết một bài đăng mạng, hơn nữa bài này được chương trình Món ăn ngon để ý, khi đó biên tập còn tới tìm họ đề nghị họ mở một chuyên mục Món ăn ngon nữa kìa.



Hai người bọn họ đã chơi với nhau gần mười năm rồi, đối với Giang Nhung, Lương Thu Ngân là một trong những người quan trong nhất trong cuộc đời cô, hơn nữa quan trọng hơn bạn bè bình thường rất nhiều.



Sau khi chọn món xong, Lương Thu Ngân lấy một chiếc hộp quà từ trong túi ra: “Nào, cô ngốc, cái này tớ chọn cho cậu đấy, hy vọng cậu thích nó.”



Giang Nhung nhìn thấy hộp quà tinh xảo đẹp đẽ liền cầm lấy muốn mở ra: “Để tớ xem cậu mang cái gì tới tặng tớ?”



“Nhung à, đây là niềm vui tớ dành cho cậu, cậu về nhà hẵng mở.” Lương Thu Ngân vội ngăn lại, nếu để Giang Nhung mở nó ra ở đây có lẽ sẽ bị người trong quán ăn nhìn thấy.



Giang Nhung không hề nghi ngờ, cô cất hộp đi rồi rót một ly trà cho Lương Thu Ngân: “Không phải trước đây Trình Chí Dũng bảo muốn ở bên cậu sao, sao giờ chỉ có mình cậu trở về thế?”



“Kiểu công ty như Thịnh Thiên quá lớn, muốn xin chuyển về nước cũng không phải chuyện dễ dàng gì, mới làm thủ tục thôi cũng mệt chết người rồi.” Nhắc tới chuyện này, Lương Thu Ngân lại giận sôi máu, công ty khỉ gió gì không biết.



Nếu không phải chính sách đãi ngộ Thịnh Thiên quá tốt, muốn vào Thịnh Thiên làm việc cũng khó trăm bề như thế thì cô ấy đã bảo người yêu của mình đổi công việc khác rồi.



Giang Nhung mỉm cười: “Hay là tớ cho cậu mượn Mộc Mộc, để nó ở bên cậu mấy ngày nhé.”



“Cậu muốn Mộc Mộc ở bên tớ là vì không muốn nó ở nhà làm kỳ đà cản mũi hả?” Nhắc tới chuyện này, Lương Thu Ngân lại chăm chú nhìn Giang Nhung một lần nữa: “Con bé ngốc này, tớ phát hiện hình như cậu đẹp hơn nhiều đấy. Xem ra chồng cậu nuôi cậu cũng mát tay đấy.”