Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 525 : Muốn đẩy ngã anh

Ngày đăng: 00:27 30/04/20


Buổi tối, trời mưa tí tách, nhiệt độ dường như giảm xuống vài độ chỉ trong mấy phút. Thành phố Giang Bắc chính thức chuyển vào cuối thu.



| Dự báo thời tiết báo phía bắc có không khí lạnh tràn về phía nam, Giang Bắc chắc hẳn sẽ lạnh trong khoảng một tuần.



| Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống làm Giang Nhung cũng không kịp chuẩn bị, trên người cô vẫn mặc chiếc áo sơ mi mỏng. Lúc này, cô đứng ở bên ngoài bị gió lạnh thổi, bị mưa rơi xuống, thật đúng là đẹp tới "đông cứng" người rồi.



Thường ngày, nếu như không tăng ca hay họp hành gì, cứ sáu rưỡi thì xe của Trần Việt nhất định sẽ về nhà đúng giờ.



Hôm nay, Giang Nhung đã chờ ở cửa lớn một lúc lâu, nhưng vẫn không thấy xe của Trần Việt về.



Ban đầu, có tính quay lại lấy áo khoác rồi đi ra, nhưng cô lại lo mình vừa quay vào thì Trần Việt sẽ về.



Cô hy vọng lúc anh tới, người đầu tiên anh có thể nhìn thấy là cô... Nhưng thật ra cô cũng muốn sớm nhìn thấy anh.



| Giang Nhung chà xát bàn tay, đứng ở trên bục bảo vệ và hai mắt vẫn nhìn về phía con đường nhỏ phía xa. Chỉ cần xe Trần Việt vừa tới, cô chắc chắn có thể phát hiện ra anh trước.



Chờ được một lúc, xe của Trần Việt cuối cùng cũng chậm rãi tiến vào trong tầm mắt của Giang Nhung.



Thấy xe của anh dần tới gần mình, sự lo lắng của Giang Nhung trong hơn nửa giờ chờ đợi đã lập tức biến mất, trên mặt bất giác tươi cười.



| Lúc này trời đã tối, đèn xe được bật lên, soi sáng những giọt mưa bay bay phía trước xe, lại giống như một tấm mành mưa, thoạt nhìn có vẻ mông lung tuyệt đẹp.



Trần Việt vốn ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, xe đến nhà anh mới mở mắt ra.



Khi mở mắt ra, tầm mắt của anh xuyên qua cửa kính xe phía trước, thấy Giang Nhung đứng ở trong màn mưa lất phất.



Cô để tóc dài xõa vai, mặc một chiếc váy dài màu hạnh nhân, chắc hẳn đã đứng ở trong mưa một lúc lâu vì tóc và váy dài của cô đều bị nước mưa làm ướt.



Giang Nhung dễ nhìn như vậy, yếu đuối lại kiên định, xinh đẹp không thể tả xiết.




| Giang Nhung cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, ít nhất tối hôm nay cô không có can đảm ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt này.



Cô muốn giả vờ như không có gì xảy ra trốn vào phòng vệ sinh, nhưng cô vừa dịch được một bước, Trần Việt đã kéo cô lại, vô cùng nghiêm túc lại chân thành hỏi cô: "Em thật sự muốn như vậy sao?"



"Muốn gì chứ?" Giang Nhung phản ứng chậm. Cô thề, cô thật sự không hiểu ý của Trần Việt chứ không phải cố ý đâu.



Cho nên khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ám muội của anh, Giang Nhung thật muốn đào một cái hố chui vào. Lần này đúng là ném mặt mũi về đến tận nhà rồi.



Nhưng vào lúc cô hận không thể đào hố chui vào, giọng nói trầm lắng và gợi cảm của Trần Việt đã vang lên ở bên tai của cô.



Anh nói với ý cười: "Mặc kệ em muốn bao nhiêu, dù thế nào cũng phải nhẫn nhịn, qua giai đoạn nguy hiểm, anh sẽ giúp em!"



Giang Nhung: "..."



A a a!!



Cô không muốn, cô chỉ mê mẩn sắc đẹp của anh nên tưởng tượng một lúc thôi, cũng không có ý nghĩ gì khác.



Làm thế nào đây?



Cô thật muốn đánh anh!



Đánh tới khi anh mất trí nhớ, làm cho anh hoàn toàn quên đi chuyện vừa rồi.



Trần Việt ôm Giang Nhung và vỗ vào lưng của cô nói: "Được rồi, em mau đi tắm đi. Anh còn chờ em massage cho anh đấy."



| Giang Nhung bĩu môi và trong lòng nói thầm, em không muốn để ý tới anh, ai thèm massage cho anh chứ.