Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 57 : Cho vào danh sách đen

Ngày đăng: 00:23 30/04/20


Đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng của Trần Việt khẽ nheo lại, anh trầm giọng nói: “Cho số điện thoại đó vào danh sách đen, sau này anh cấm em nghe điện thoại và gặp hắn nữa.”



Giọng của Trần Việt rất ngang ngược độc đoán, nhưng Giang Nhung lại không thấy đáng ghét. Cô ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, tống số điện thoại cùa Cù Mạnh Chiến vào danh sách đen.



Trần Việt lo lắng cô gái Giang Nhung ngốc nghếch này bị người ta hãm hại đến mức ấy mà vẫn còn nhớ mãi không quên, thế cho nên anh phải giúp cô cắt đứt hẳn tình cảm không nên lưu luyến đó.



Giang Nhung đưa điện thoại cho Trần Việt xem: “Này, em tống số điện thoại đó vào trong danh sách đen rồi. Sau này em cũng sẽ không gặp hắn nữa.”



“Ừ.” Trần Việt nhìn chăm chăm vào Giang Nhung, đôi mắt dưới gọng kính vàng lóe lên sáng: “Vừa nãy anh quên mất một chuyện, bây giờ anh muốn bổ sung, không biết được hay không?”



“Chuyện gì vậy? Có cần em giúp đỡ không?” Giang Nhung không biết Trần Việt chỉ chuyện gì, ngây ngô hỏi lại.



“Rất cần sự giúp đỡ của em.” Trần Việt bước lại sát gần Giang Nhung, khóe miệng anh nhếch lên, hai tay ôm lấy đầu cô.



Giang Nhung hơi bực: “Trần Việt, cái trò trẻ con này chơi một lần là đủ rồi, lặp lại lần nữa ấu trĩ lắm đấy.”



Cô lại tưởng rằng Trần Việt chỉ làm ra vẻ muốn hôn cô nhưng căn bản anh chỉ đang trêu cô mà thôi. Tuy nhiên cô còn chưa dứt lời, đôi môi của Trần Việt đã ập đến, hôn mạnh lên môi cô.



Răng môi quấn quýt, hơi thở giao hòa… anh càng hôn càng ngang ngược, càng hôn càng mãnh liệt, dường như chỉ hận không thể nuốt cô vào bụng.



Tay chân của Giang Nhung nhũn ra, hai tay chỉ biết túm chặt lấy vạt áo anh. Cô nguyện để mặc anh đưa cô vào một thế giới mộng ảo hoàn toàn mới.



Nhưng mà, nụ hôn triền miên nóng bỏng đột nhiên dửng lại, Giang Nhung vẫn đang đắm chìm trong hơi ấm vương lại của nụ hôn mãnh liệt thì Trần Việt lại đẩy cô ra.



Những ngón tay anh đưa lên vuốt ve đôi môi vẫn còn vương hơi thở của cô: “Anh còn phải làm việc tiếp, em nghỉ sớm đi.”
“Anh Chiến, thực ra em biết mục đích thật của anh đến Giang Bắc lần này.” Cô gái cười chua chát, những lời thốt ra từ đôi môi nhỏ xinh lại càng dịu dàng, biểu cảm cũng khiến người ta yêu thương.



“Phụ nữ như em thì biết cái gì?” Cù Mạnh Chiến khó chịu nói.



Bởi vì hắn luôn muốn nhìn thấy bóng dáng của Giang Nhung trên người cô ta nên chưa lần nào hắn nỡ nặng lời với cô ta.



“Anh Chiến, em biết em vô dụng, không thể để con của chúng ta đến với thế giới này, cũng khiến chúng ta không thể…” Nói đến đó, đôi mắt của cô ta long lanh ánh nước, từng giọt nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt, trông lại càng đáng thương.



“Em khóc cái gì? Anh đâu có trách em.” Cù Mạnh Chiến tỏ vẻ bất đắc dĩ, ôm cô ta vào lòng.



Cô ta nằm trong vòng tay của Cù Mạnh Chiến, ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to ầng ậng nước, đôi môi hé mở: “Anh Chiến, anh là con trai trưởng của nhà họ Cù, không thể không có con trai của mình được, cho nên dù anh có muốn dùng cách nào, em cũng sẽ giúp anh.”



“Giang Hân, em, em nói thật chứ? Cho dù người đó là Nhung…” Cù Mạnh Chiến vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Hắn cảm thấy chuyện này là lẽ đương nhiên, ai bảo sau khi cô ta sảy thai xong lại không thể mang thai được nữa. Cô ta không thể sinh cho nhà họ Cù một đứa con, cũng không thể trách hắn tìm người khác để kiếm đứa con lo đường hương hỏa cho nhà họ Cù được.



Giang Hân nằm trong lồng ngực vủa hắn, gương mặt nhẹ nhàng cọ vào lồng ngực hắn: “Có một vài chuyện, anh làm chưa chắc đã có hiệu quả bằng em. Không ai hiểu tính em ấy bằng người chị này đâu.”



“Ý em là…” Cù Mạnh Chiến không dám tin, những gì Giang Hân nói chính là suy nghĩ trong lòng của hắn, nhỡ như đó là sự thật thì chuyện hắn có thể cướp Giang Nhung về lại chắc chắn hơn một phần.



“Em sẽ giành thời gian đi gặp Nhung.” Giang Hân tung ra một đòn nặng ký, chiêu này của cô ta đã nắm chắc Cù Mạnh Chiến trong lòng bàn tay.



“Hân, em đối xử với anh tốt quá!” Cù Mạnh Chiến ôm siết Giang Hân vào lòng, dường như hắn đã thấy Giang Nhung đang vẫy gọi mình.



Hắn hôn lên trán Giang Hân: “Hân, chỉ cần em có thể làm được chuyện này, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.”