Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 589 : Sợ ngủ
Ngày đăng: 22:25 13/05/20
Hôm qua khi vừa biết tin Giang Nhung sẽ đến Mỹ, lại còn ở kế bên nhà họ, nữa đêm nữa hôm, cô lôi Trình Chí Dũng chạy qua xem nhà trước.
Tuy cô biết rằng người của Trần Việt làm việc nhất định không vấn đề, nhưng không tận mắt nhìn thấy thì Lương Thu Ngân vẫn không yên tâm lắm.
“Thu Ngân, có cậu ở đây thật tốt.” Trong phút chốc, Giang Nhung cảm thấy hình như cô trở lại nhiều năm trước, cái thời mà cô và Lương Thu Ngân cùng nhau tay xách nách mang chân ướt chân ráo cùng nhau đến Giang Bắc.
Năm đó, hai người họ từ Kinh Đô đến Giang Bắc, mỗi người kéo theo một thùng đồ, bên trong đựng các thứ như quần áo và đồ dùng hằng ngày, ngoài ra không còn gì nữa.
Lúc đó hai người họ tràn trề sức sống, tự tin, tin tưởng sẽ tạo ra thành tích to tác của riêng mình ở mảnh đất Giang Bắc này.
Rồi dần dần hai người bọn họ bắt đầu lập nghiệp ở Giang Bắc, mỗi người có công việc và phòng làm việc của riêng mình, họ bận bịu với công việc nên dần dần thời gian dành cho nhau cũng ít dần.
Giang Nhung tin rằng mấy năm trước cô đã có thể an cư lập nghiệp tại vùng đất lạ thì mấy năm sau là ngày hôm nay, cô cũng sẽ làm được.
Cô muốn cô và các con cô sẽ an cư lập nghiệp tại đây, vì thành phố này là nơi Trần Việt được sinh ra, là nơi anh lớn lên.
Cuộc sống trước đây của anh, cô không vinh hạnh được tham dự, cuộc sống sau này của anh cô cũng không thể tham dự được nữa, nhưng cô có thể dùng cách của mình để ở bên cạnh anh.
Đây là căn nhà ba tầng lầu, vừa vào cửa đập vào mắt là khu vườn hoa với rất nhiều loại hoa cỏ, và còn một khu đất nhỏ để trồng rau.
Tầng thứ nhất là phòng bếp, nhà ăn và phòng khách, tầng hai và ba là khu phòng ngủ.
“Nhung, lại đây, cậu và Tiểu Nhung Nhung ở phòng ngủ chính trên lầu hai, mình dẫn cậu đi xem thử, anh Hà, phòng của anh và Tiểu Trạch ở lầu ba, hai cậu cháu tự lên đó xem nha, em đưa Giang Nhung đi xem phòng.” Lương Thu Ngân kéo Giang Nhung bước đi, trông cô không khác gì chủ nhân của ngôi nhà.
Bản thân cô cũng là người đang mang thai thậm chí là gần sinh mà cô lại không coi đó là chuyện cần quan tâm, vừa nghe Giang Nhung có thai, cô đã khẩn trương quá mức tưởng tượng.
Giang Nhung cảm thấy buồn cười: “Không sao, tớ đã là đưa thứ hai rồi, đứa bé cũng dễ chịu.”
Giang Nhung có thể cảm nhận được đứa con trong bụng cô cũng kiên cường như cô, những ngày gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng đứa bé trong bụng không hề phản ứng gây khó chịu cho cô.
“Cậu đừng nói nhiều nữa, mau nghỉ ngơi trước đi, chút nữa khỏe hơn rồi dậy ăn cơm, không thì mình đem qua cũng được.” Thế là Giang Nhung bị ép phải nằm xuống ngủ.
Tuy là mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay không hề chợp mắt, nhưng Giang Nhung lại không cảm thấy buồn ngủ, tinh thần cô vẫn rất tốt, đến cả bản thân cô cũng nghi ngờ bản thân mình.
Cũng có thể là cô không dám ngủ, cô sợ khi nằm xuống mà bên cạnh thiếu vắng hình bóng anh với lồng ngực vững chắc để cho cô tựa, không được nghe tiếng tim đập của anh ru cô vào giấc ngủ, sợ lúc cô mơ thấy ác mộng sẽ không có người kịp thời kéo cô thoát khỏi cơn ác mộng đó.
Nghĩ lại, cô không chỉ có thời gian trên máy bay không ngủ, đêm trước ngày ly hôn, cô cũng thức cả đêm.
Không phải ngủ không được, mà là cô sợ ngủ.
Lương Thu Ngân đưa hai đứa con của cô ra ngoài để cô nằm nghỉ chút, lúc này một mình yên tĩnh trong phòng, nằm trên chiếc giường lớn êm dịu, Giang Nhung mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Nằm được lúc, cơn buồn ngủ kéo đến, cô cố gắng chớp chớp mắt để cho mình tỉnh táo hơn.
Thật sự cô đang sợ, cô sợ ngủ, cô sợ lúc mình ngủ say trong giấc mơ sẽ bị ác quỷ bắt cô đi, rồi cô sẽ không tỉnh lại được nữa.