Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 597 : Cô con dâu đặt trước
Ngày đăng: 22:25 13/05/20
"Trần Việt, em..."
Giang Nhung cố gắng suy nghĩ thật lâu, muốn dùng một lý do khiến cho Trần Việt bình tĩnh lại, thế nhưng cuối cùng cô chỉ nói ra năm chữ: "Em không biết phải nói gì.”
Cô cùng Trần Việt ly hôn là thật, cô không tìm được lý do để tự biện giải cho mình.
"Giang Nhung, anh thật sự muốn moi tim em ra xem thử, xem xem tim em có phải làm từ đá không? Hay căn bản là em không hề có trái tim..."
Giọng nói của Trần Việt không còn dịu dàng như ngày xưa nữa mà lạnh lẽo khiến người ta run sợ, lạnh đến mức khiến cho người ta cảm thấy nổi da gà.
Giang Nhung vẫn không nói được lời nào.
Những chỉ trích của Trần Việt, những gì Trần Việt nói đều là thật, cô không có cách nào biện giải, cũng không muốn biện giải.
"Giang Nhung, em cút đi! Cút thật xa cho tôi! Đừng bao giờ... xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy em nữa.”
Trần Việt hét lên khản đặc làm cho Giang Nhung kinh ngạc vui mừng trong mộng, cô giơ tay bắt lấy theo bản năng.
Khi còn ở bên cạnh Trần Việt trong quá khứ, mỗi khi cô nằm thấy ác mộng, anh nhất định sẽ ôm cô đúng lúc rồi nói với cô đừng sợ, có anh ở đây rồi.
Nhưng hôm nay, Giang Nhung chộp vào khoảng không, không chộp được gì hết…
Trong lúc mơ hồ, cô mở mắt, bóng đèn ngủ chiếu xuống ánh sáng mờ mờ, chỉ có Tiểu Nhung Nhung cùng cô, nào có lồng ngực rắn chắc luôn mang đến cho cô cảm giác an toàn vô hạn mà cô hằng mong nhớ.
Tim đột nhiên bị khoét một lỗ, từng luồng gió lạnh, cảm giác sợ hãi càng ngày càng mãnh liệt, chậm rãi luồn vào cơ thể cô.
"Ba, Nhung Nhung nhớ ba, muốn ba và mẹ ở cùng với nhau." Tiểu Nhung Nhung nằm bên cạnh cô trở mình một cái rồi khe khẽ thì thầm hai câu.
"Thu Ngân, tớ đi giúp con bé rửa mặt đã, lát nữa gặp.” Cúp điện thoại xong, Giang Nhung vội đuổi theo.
"Nhung Nhung, con tự rửa đi." Giang Nhung đưa khăn lau mặt cho Tiểu Nhung Nhung, lại đưa kem đánh răng cho Tiểu Nhung Nhung.
Tiểu Nhung Nhung tự mình đánh răng, Tiểu Nhung Nhung đứng bên cạnh cô, hai người một cao một thấp nhưng động tác biểu hiện thì vô cùng chỉnh tề, ngăn nắp như từng trải qua một khóa huấn luyện đặc biệt vậy.
"Mẹ, Nhung đánh xong rồi." Tiểu Nhung Nhung há miệng để mẹ xem thử cô đánh sạch chưa, là một cô bạn nhỏ rất thích vệ sinh.
"Uhm, sạch lắm, đợi lát nữa mẹ sẽ thưởng cho Nhung một tái tim yêu thương." Giang Nhung dịu dàng cười, lại cầm khăn mặt lau sạch bọt chưa được rửa sạch trên khóe miệng của Tiểu Nhung Nhung.
Rửa mặt xong, Giang Nhung bế Tiểu Nhung Nhung vào phòng của cô bé, để cô bé tìm quần áo mà mình muốn mặc, Tiểu Nhung Nhung thích nhất là chiếc áo lông có hình công chúa Elsa: "Mẹ, Nhung Nhung muốn mặc cái này."
"Uhm, mặc vào rồi Nhung Nhung của chúng ta cũng sẽ là công chúa Elsa." Giang Nhung giúp Tiểu Nhung Nhung thay bộ đồ màu hồng.
Mặc xong, Tiểu Nhung Nhung xoay một vòng trước gương, cảm thấy mình còn đẹp hơn cả công chúa Elsa nữa.
Giang Nhung giơ ngón tay cái lên, cười nói: "Bé Nhung cục cưng của chúng ta đúng là xinh đẹp!"
"Mẹ xinh đẹp, cho nên Nhung Nhung cũng xinh đẹp." Tiểu Nhung Nhung được khen nên có chút ngại ngùng, nhào vào lòng mẹ làm nũng làm cho Giang Nhung cũng bật cười.
"Hai người còn dây dưa gì đấy?" Lương Thu Ngân vốn tính nôn nóng, đợi nửa ngày không thấy hai mẹ con sang nên cô liền qua đây bắt người.
"Nhung cục cưng của chúng ta vừa mới thay quần áo, thế nào? Xinh đẹp đúng không." Giang Nhung nói với Lương Thu Ngân.
"Nhung cục cưng, dì rất thích con." Lương Thu Ngân ôm Tiểu Nhung Nhung, nhéo nhéo mặt của cô bé: “Mẹ Nhung, về đứa con trong bụng mình. Cậu cũng thấy mình và Trình Chí Dũng cũng không xấu, hay là hứa hôn Tiểu Nhung Nhung cho con của mình trước đi.”