Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 617 : Em không có ở đây bảo anh làm sao sống tốt được
Ngày đăng: 22:26 13/05/20
Giang Nhung mỗi gửi tới một cái tin nanh, Trần Việt đều ngay lập tức cầm điện thoại di động lên xem xét, nhìn một lần thất vọng một lần.
Cô chưa từ bỏ ý định quấn lấy anh như thế, là muốn cho anh trả tiểu Nhung Nhung lại cho mình, cho nên chỉ cần đem tiểu Nhung Nhung trả lại cho cô, cả đời này cô cũng sẽ không chủ động tìm anh.
Trần Việt nắm thật chặt điện thoại, lần lượt áp chế lửa giận của mình và sự đau nhức, lần lượt để cho mình phải tỉnh táo lại, tỉnh táo lại… … người phụ nữ Giang Nhung ngốc kia, cô cuối cùng muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua?
" Ba ơi … …" Tiểu Nhung Nhung lo lắng cho mẹ, lo lắng đến sắp khóc rồi.
Cô bé không rõ, ba vì cái gì không mở cửa để mẹ vào, mẹ vẫn đứng trên đất tuyết, lạnh hỏng mất làm sao bây giờ?
Nếu là mẹ lạnh hỏng, mình lại là một đứa con không có mẹ, mình nhất định sẽ rất khó chịu rất khó chịu.
"Ba ơi, Nhung Nhung muốn mẹ cơ!" Tiểu Nhung Nhung nói vô cùng đáng thương.
Trần Việt không để ý đến tiểu Nhung Nhung nhưng, ánh mắt của anh từ cửa sổ nhìn ra ngoài, yên lặng nhìn Giang Nhung đứng im trên tuyết ngoài kia.
Bông tuyết vẫn còn tiếp tục rơi, bởi vì đứng thẳng trong thời gian quá lâu, tóc trên đầu Giang Nhung trải một tầng mỏng tuyết trắng.
Bình thường cô là như vậy sợ hãi rét lạnh, nhưng là hôm nay, cô lại đứng được thẳng tắp không nhúc nhích, phảng phất không cảm giác được lạnh.
Càng nhìn, Trần Việt càng là tức giận, nhưng là vẫn là đau lòng nhiều hơn.
Cô là một người phụ nữ, cô còn đang mang thai, anh vì cái gì lại đi khiêu chiến với cô?
Nếu cô và con có chuyện gì, cuối cùng đau lòng vẫn là anh.
Anh chỉ muốn nói cho cô, mặc kệ cô có bằng lòng hay không, đời này cô là người phụ nữ của Trần Việt anh, đừng nghĩ tới chuyện rời đi.
Anh chỉ cần muốn nói cho cô những lời này là đủ!
Diệp Diệc Sâm nghĩ muốn hại anh, lại còn gọi điện thoại nói trước cho Giang Nhung, lời này làm sao nghe được, Trần Việt không tin Diệp Diệc Sâm kia ngu như vậy.
"Là … … không phải … …" Đây đều là Giang Nhung phỏng đoán, cô dừng một chút, sắp xếp lại từ ngữ: “Diệp Diệc Sâm cũng không có nói rõ, em phỏng đoán thôi, anh ta muốn gây bất lợi cho anh."
"Cũng là bởi vì lo lắng anh ta làm ra chuyện bất lợi cho anh, cho nên em mới kiên trì muốn gặp được anh, phải không, Giang Nhung?" Câu nói này, Trần Việt nhìn như hỏi rất bình tĩnh, nhưng anh lặng lẽ nuốt một hớp nước miếng, hai cánh tay xuôi ở bên người nắm chặt lại.
Từng động tác nhỏ đã phản bội lại Trần Việt, anh căn bản không giống vẻ ngoài bình tĩnh như vậy, anh đang rất khẩn trương.
Anh nín thở đang chờ Giang Nhung đáp, chỉ cần Giang Nhung cho anh một đáp án khẳng định, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, đối với anh mà nói cũng có thể như giẫm trên đất bằng.
"Là, em lo lắng anh ta làm hại anh, cho nên em mới nhất định muốn gặp đến anh. Trần Việt, em không muốn anh có chuyện gì, em chỉ cần anh yên ổn." Mặc kệ anh nói với cô quá nhiều lời đả kích, thế nhưng cô cũng sẽ không trách anh, cô chỉ cần anh bình an, nhất định phải bình an.
Cô nói là!
Vừa nãy cô nói là!
Vừa nãy cô ấy nói là!
Hồi tưởng đến đáp án của Giang Nhung, Trần Việt bỗng nhiên cười, không phải cười lạnh, cũng không phải cười thê lương, mà là nụ cười xuất phát từ nội tâm chân thực.
Nụ cười này của anh, đó là nụ cười đẹp nhất mà Giang Nhung từng thấy. So với nụ cười này, những nụ cười trước đây của anh đều kém sắc.
Anh nói: "Giang Nhung, như vậy em có biết hay không, không có em ở bên cạnh, lòng anh đều trống rỗng."
Trái tim của một người trống rỗng, tại sao lại iên ổn chứ.
Trái lại, chỉ cần Giang Nhung ở bên cạnh mình, anh liền có năng lượng vô tận, coi như anh sẽ gặp phải rất nhiều chuyện không tốt, nhưng không sao, bởi vì bên cạnh anh đã có Giang Nhung.