Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 629 : Điệu hổ ly sơn

Ngày đăng: 22:26 13/05/20


"Thích cỡ nào?" Tổng giám đốc Trần vậy mà lại không biết xấu hổ cứ hỏi tới.



"Rất thích!" Thế nhưng Giang Nhung cũng phối hợp với anh mà trả lời, chỉ là khi nói ra những lời này, mặt của cô lại càng đỏ hơn.



"Uhm." Nghe thấy câu trả lời của Giang Nhung, Trần Việt hài lòng khẽ uhm một tiếng rồi cười cười nói tiếp: “Ngoan lắm!"



Ngoan lắm!



Anh xem cô là Tiểu Nhung Nhung đang giành đồ chơi với Miên Miên sao?



Giang Nhung thờ phì phò lườm anh rồi ngoảnh mặt làm ngơ, không muốn anh coi cô là một đứa con nít.



Trần Việt lại xoay đầu cô lại nói: "Anh phải đi ra ngoài bàn bạc công chuyện, có thể tối một chút mới về nhà, em và bé Nhung cục cưng ở nhà đợi anh về."



"Anh phải ra ngoài làm việc sao?" Giang Nhung lập tức nghiêm túc hỏi: “Chẳng phải anh nói những chuyện cần làm của năm ngoái đều đã làm xong hết rồi sao?"



Trần Việt khẽ cười: "Cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ là một vài việc cần anh kết thúc. Đừng lo lắng, anh sẽ về nhanh thôi."



"Vậy anh nhất định phải lái xe chậm một chút, trên đường phải cẩn thận một chút." Nói tới đây, Giang Nhung ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, đợt tuyết rơi này không biết khi nào mới ngưng: “Bên ngoài tuyết rơi nhiều quá, hay là đợi tuyết ngừng rơi đã, ngày mai hẵng đi."



Giang Nhung không hiểu về công việc của Trần Việt nên cũng không biết chuyện mà anh phải làm có thể hoãn lại hay không?



Trong lòng cô thì bất kỳ công việc gì cũng không quan trọng bằng sự an toàn của Trần Việt.



"Đồ ngốc, sẽ không sao đâu, đừng lo lắng." Trần Việt hôn lên trán của Giang Nhung rồi nói: “Lát nữa sẽ có người đến đưa cho Tiểu Nhung Nhung một quả banh, lấy xong thì phải đóng chặt cửa sổ ở trong nhà đợi anh về, tối về đến sẽ tự vào bếp nấu cho hai mẹ con một bữa cơm thật ngon.



"Trần Việt, thật sự không thể để ngày mai rồi hẵng đi sao?" Giang Nhung không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện Trần Việt có tự mình xuống bếp hay không mà điều khiến cô lo lắng nhất chính là sự an toàn của anh.




Đằng sau, bỗng nhiên có tiếng đàn ông lạnh lùng quen thuộc vang lên bên tai Giang Nhung.



Nghe thấy giọng nói, Giang Nhung giật mình quay đầu lại thì thấy Diệp Diệc Thâm lạnh lùng thâm trầm đang ôm Tiểu Nhung Nhung đứng trước mặt cô.



Tiểu Nhung Nhung nhắm chặt hai mắt, hình như đã bất tỉnh rồi.



Giang Nhung thầm run trong lòng, muốn tiến lên giành Tiểu Nhung Nhung lại: "Diệp Diệc Thâm, anh đã làm gì con gái tôi?"



Diệp Diệc Thâm khẽ lách mình một cái tránh Giang Nhung, anh ta cười nham hiểm: "Chỉ dùng thuốc cho con bé ngủ một giấc để nó không la ầm lên thôi. Cô chắc cũng biết, con nít dù sao cũng chỉ là con nít, đâu phải cứ bảo nó đừng hét thì nó sẽ không hét đúng không."



Giang Nhung tức giận nói: "Diệp Diệc Thâm!"



Diệp Diệc Thâm cười lạnh: "Giang Nhung, đừng kích động! Con gái của cô đang ở trong tay tôi, cô mà kích động thì sẽ động đến cái thai lại càng khó xử.”



"Diệp Diệc Thâm, tôi và anh không thù không oán, tôi cũng đã khẳng định lúc trước tôi không quen anh rồi, tại sao anh cứ như âm hồn không tan quấn lấy tôi mãi thế?" Lúc trước, nghe Diệp Diệc Thâm nhắc tới chuyện của bọn họ khi còn học trung học, Giang Nhung đã cố gắng nhớ lại những người từng có chút ấn tượng nhưng không nhớ ra được gì cả.



Cô có thể chắc chắn một trăm phần trăm, lúc trước cô và người đàn ông này tuyệt đối không có chuyện ở bên nhau, cho nên cô nghĩ muốn nổ não cũng nghĩ không ra, tại sao anh ta lại quấn lấy cô chứ?



"Cô không nhớ ra tôi nhưng cô chắc phải nhớ..." Diệp Diệc Thâm lại càng cười nham hiểm hơn, cười một cách gian ác khiến người ta mông lung: “Điệp Luyến!"



Giang Nhung kinh ngạc nhưng vẫn chưa chắc chắn: "Cái gì?"



"Người giàu có như cô Giang đây hay quên nên để tôi nhắc lại cho cô nhớ." Diệp Diệc Thâm nhìn chằm chằm cô như đang kể lại chuyện từng xảy ra giữa những người bạn cũ: “Vài năm trước, Trần Việt đưa cô đến chỗ của Ivan để chọn váy cưới, anh ta chọn cho cô bộ Điệp Luyến, mà cô cũng mặc vừa bộ Điệp Luyến dó."



Nói về Điệp Luyến, thì đó là chuyện mà cả đời Giang Nhung cũng không thể quên.