Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 63 : Lễ phục - Điệp luyến

Ngày đăng: 00:23 30/04/20


Juli vừa dẫn họ lên cầu thang xoắn ốc vừa nói: “Quần áo ở tầng hai.”



Lúc lên tầng, Giang Nhung mới phát hiện, ngoại trừ bọn họ thì nơi đây không có ai cả, không hề thấy nhân viên phục vụ và khách hàng khác. Giang Nhung không khỏi nghi ngờ, nơi này thật sự là cửa hàng sao?



Khác với tầng một được bày trí bằng những cổ vật danh họa, tầng hai chỉ có vải vóc rực rỡ muôn màu và những bộ váy áo đếm mãi không hết, cứ như thể một biển quần áo vậy.



Giang Nhung thấy đống quần áo ngút ngàn này thì trong lòng bỗng nhiên dậy sóng.



Bất kể quá khứ đã trôi qua bao lâu, bất kể không muốn nhớ lại đến mức nào, thì tình yêu nồng cháy đối với thời trang của cô cũng chưa bao giờ nguội lạnh.



Cô muốn một lần nữa cầm bút vẽ, thiết kế một bộ váy cưới hoàn hảo nhất cho bản thân.



Cô đã từng thử, nhưng bản thiết kế váy cưới chưa ra đời đã chết trong sự phản bội của người thân và người yêu. Sau đó cô không còn ý định này nữa.



Giang Nhung không kìm được nhìn về phía Trần Việt đứng bên.



Trần Việt, em có thể cầm bút vẽ một lần nữa vì anh hay không?



Cảm nhận được ánh mắt của Giang Nhung, Trần Việt cũng quay đầu nhìn cô. Anh biết cô đã từng là nhà thiết kế thời trang rất có thiên phú, nhưng vì sóng gió ba năm trước nên mới bỏ qua giấc mộng ấy.



Người thân và người yêu phản bội, giấc mơ tan vỡ... rốt cuộc năm đó cơ thể bé nhỏ này đã phải chịu đựng nỗi đau khổ như thế nào?



Trần Việt bất giác đau lòng, anh nhất định sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương cô nữa.



“Đi thử đi.” Trần Việt nói: “Chọn bộ mà em thích.”



Giang Nhung gật đầu, đi vào trong biển quần áo. Váy đuôi cá, váy công chúa, chân váy dài... các kiểu váy áo xinh đẹp nhìn không dứt mắt. Từ đáng yêu, gợi cảm, quyến rũ... kiểu loại nào cũng có. Thiết kế của bộ nào cũng khiến cô xuýt xoa muốn vỗ tay tán thưởng.



Cô bất giác tìm kiếm logo của bộ đồ, muốn biết những váy áo này rốt cuộc là của nhà thiết kế nào. Tuy nhiên tìm hồi lâu cũng không thấy ký hiệu nào cả.



“Sao thế? Không thích à?” Giang Nhung đang ngẩn người, bỗng bên hông xuất hiện một bàn tay lớn, giọng nói trầm thấp gợi cảm vô cùng quan tâm vang lên bên tai cô, khiến cơ thể cô hơi run lên.
Đuổi theo cái gì chứ?



Đến hôm nay, cuối cùng Trần Việt cũng có đáp án rồi.



Bươm bướm con trước ngã xuống con sau tiến lên, là vì đuổi theo thiếu nữ xinh đẹp, bởi thế nên nó không tiếc hiến dâng sinh mạng ngắn ngủi của mình.



Đó chính là Điệp Luyến.



Bị Trần Việt nhìn chằm chằm hồi lâu, Giang Nhung hơi mất tự nhiên, cô xấu hổ cười: “Không đẹp lắm phải không?



Trần Việt lắc đầu không nói, sau đó vẫy Giang Nhung.



Giang Nhung từ từ đi tới bên anh, anh nhẹ nhàng khoác vai cô, kề vào tai cô và thì thầm: “Đẹp lắm.”



Lời khen ngợi thẳng thắn khiến gương mặt trắng nõn của Giang Nhung ửng hồng. Cô đang muốn cảm ơn thì lại nghe Trần Việt nói tiếp: “Thật không muốn để bất cứ ai thấy em như thế này.”



Anh nói rất nghiêm túc, như một đứa trẻ đang cố gắng bảo vệ vật báu yêu quý của mình.



Giang Nhung không nhịn được trêu anh: “Hay là em đổi bộ khác nhé?”



“Không.” Trần Việt quả quyết cự tuyệt rồi quay đầu nói với Juli: “Nói với Ivan một tiếng, lễ phục tôi lấy rồi, nếu cậu ta muốn thu tiền thì cứ đến tìm trợ lý Hứa.”



Giang Nhung chưa từng thấy Trần Việt tự nhiên như vậy, cô đoán có lẽ anh là bạn rất thân với Ivan nên mới không cần mua bán như người lạ.



Lúc rời khỏi studio, họ không hề chú ý đến ánh mắt kinh ngạc khi nhìn thấy Giang Nhung từ trên sân thượng.



Đó là sự khiếp sợ và thưởng thức.



Ánh mắt của người kia không ngừng thay đổi trong thời gian ngắn, chỉ vì hình như Điệp Luyến của anh ta đã tìm được chủ nhân chân chính rồi.